Polly po-cket
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần cuối)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần cuối)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324543

Bình chọn: 7.00/10/454 lượt.

ững gì? Cô phải đối đãi hắn như thế nào? Thật ra chính mình vẫn luôn ở mê mang, rốt cuộc cô phải làm sao? Không muốn rời khỏi hắn, nhưng lại không có cách nào đối mặt với hắn, cho nên bị giam ở chỗ này có lẽ là một chuyện tốt, bởi vì nơi này cách hắn gần, cũng có thể để cô lẳng lặng suy tư, tại sao ngày đó kỳ quái như vậy, rõ ràng cho hắn nhắc nhở, nhưng vẫn nhất định thừa nhận, mà bộ dáng của hắn giống như là bị uy hiếp.

Rốt cuộc tại sao chứ?

Theo thói quen vuốt bụng của mình, sau đó từ từ gợi lên nụ cười khóe miệng. Mặc dù chuyện thương tâm rất nhiều, nhưng hiện tại ưu tiên nhất , là khiến đứa bé này khỏe mạnh ra đời.

Mặc Hình Thiên nhìn biểu tình trên mặt Tử Thất Thất không ngừng biến chuyển, hai mắt không khỏi hơi buộc chặt, chân mày cũng hơi nhíu lên. . . . . .

※※※

Một tháng sau

Phương Lam đem Mặc gia lật tung 20 lần, chỉ kém đào ba thước đất, nhưng thế nhưng vẫn như cũ không có bất kỳ đầu mối. Mặc Tử Hàn vô cùng trấn định nhàn nhã, trong vòng một tháng cũng không có bất kỳ động hướng. Xem ra cô đoán không lầm, Tử Thất Thất bị hắn giấu ở trong biệt thự, bằng không người đàn ông này tuyệt đối sẽ không nhịn được xung động khi không thấy Tử Thất Thất, như vậy rốt cuộc Tử Thất Thất bị hắn giấu ở nơi nào?

“Hừ. . . . . . Hừ. . . . . . Hừ. . . . . .” gương mặt Phương Lam tà ác, hừ cười, trong tay là cái rương màu đen, đứng ở cửa chính biệt thự Mặc gia.

Khóe miệng cô hơi nâng lên, sau đó lạnh lùng nói, “Mặc Tử Hàn, anh cho rằng tôi không dám phá hủy biệt thự của anh sao? Tôi cho anh biết, Phương Lam vì Tử Thất Thất chuyện gì cũng làm được, tôi hôm nay liền nổ cả nhà này, tôi muốn nhìn anh còn có thể đem Thất Thất giấu ở đâu, nếu anh không nói, tôi liền nổ cả công ty, để anh đời này đều không được an bình!”

Cô nói xong, liền quỳ một chân trên đất, đem cái rương màu đen cầm trong tay để dưới đất, sau đó mở ra.

“Này, dừng tay!”

Mặc Thâm Dạ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, vội vàng khom lưng bắt được tay cô, ngăn lại.

“Anh buông tôi ra!” Phương Lam ra lệnh.

“Em điên rồi, lại đem thuốc nổ đặt ở đây? Em muốn làm lớn chuyện, kéo cảnh sát tới sao?” Mặc Thâm Dạ cau mày thật chặt.

“Cảnh sát thì sao? Hôm nay ông trời cũng không ngăn được tôi!” Phương Lam hất tay của hắn ra.

“Tốt, em nổ đi, vậy em nổ đi, em không phải biết Tử Thất Thất còn bị Mặc Tử Hàn giấu sao? Như vậy em đem biệt thự này nổ, nói không chừng cũng có thể đem cô nổ chết, mà cô hiện tại đang có thai, một người hai mạng, anh xem em về sau đối mặt thế nào với người quan trọng nhất!” Mặc Thâm Dạ đột nhiên kinh hãi nói, uy hiếp cô.

Phương Lam nghe lời hắn, đột nhiên ngưng động tác trong tay, sau đó đứng lên, tức giận nhìn chằm chằm hắn.

Mặc Thâm Dạ nhìn hai mắt cô, đến gần một bước, sau đó nhẹ giọng dịu dàng nói, “Anh biết em bây giờ rất vội, nửa tháng cũng không có tin tức của cô, mà mình lại không tìm được đầu mối gì, cho nên em muốn thử mọi cách, em muốn dọa Mặc Tử Hàn một chút, để hắn mở miệng, nhưng cho dù em làm vậy Mặc Tử Hàn cũng sẽ không mở miệng, em rất rõ ràng không phải sao?”

Phương Lam nghe lời của hắn, đôi môi không khỏi hơi run rẩy, trong đôi mắt có chút hơi nước tụ tập.

Đây là lần đầu tiên. . . . . .

Lần đầu tiên Tử Thất Thất ở trong thế giới của cô biến mất, bình thường vô luận cô ở địa phương nào, cô đều có thể lập tức tìm được cô, nhưng bây giờ. . . . . . Toàn bộ nửa tháng, hoàn toàn không có một chút tin tức, mặc dù tất cả mọi người nói Mặc Tử Hàn sẽ không làm thương tổn Tử Thất Thất, nhưng cô lo lắng, vô cùng lo lắng.

Rõ ràng cùng người kia ước định tốt lắm, nhất định sẽ bảo vệ tốt Tử Thất Thất, hơn nữa còn đáp ứng, nhất định sẽ vĩnh viễn bồi bên cạnh cô, tuyệt đối không để cho cô cô đơn một người. . . . . . Rõ ràng nên đáp ứng bọn họ, nhưng là bây giờ. . . . . .

“Em nên làm cái gì?” Cô đột nhiên nhẹ giọng mà hỏi.

Mặc Thâm Dạ hơi kinh ngạc, đã bao nhiêu năm không nhìn thấy cô yếu ớt như vậy, nhưng khóe miệng của hắn nhưng không khỏi từ từ nâng lên, sau đó một bước đến gần cô, đưa tay nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng nói, “Không phải lo lắng , Thất Thất sẽ không có chuyện gì , chúng ta chậm rãi tìm có được hay không? Nhất định có thể tìm được , nhất định. . . . . .”

“Ừ. . . . . .” Phương Lam nhẹ giọng trả lời, sau đó từ từ nhắm hai mắt, nhưng mới vừa bình tĩnh, cô đột nhiên mở hai mắt, từ trong ngực của hắn rời đi, sau đó mặt vui mừng nói, “Em dám khẳng định Mặc Tử Hàn nhất định đem Thất Thất giấu ở nơi nào đó trong biệt thự này, nhưng em tìm nhiều như vậy đều không tìm được, như vậy trong biệt thự, có nơi chúng ta không biết, như vậy. . . . . . Hắn có thể cũng bị nhốt cùng chỗ với Thất Thất, có đúng không?”

Hắn?

Chân mày Mặc Thâm Dạ đột nhiên nhíu lên.

“Em còn chưa buông tha sao? Em cho là hắn còn sống?”

“Em nói rồi, không phải em tận mắt nhìn thấy , em sẽ không tin!” Phương Lam trả lời.

“Nhưng anh tận mắt thấy rồi !” Mặc Thâm Dạ kiên định,

Phương Lam theo dõi hai mắt hắn, đột nhiên lạnh lùng nói, “Có lẽ Thiên Tân nói rất đúng, cho dù chính mắt thấy được , cũng chưa chắc là sự thật!”

“Em. . . . . .”