
về đây nữa… Nhưng trước khi thời điểm đó đến, việc giữ chân được Nhật Nam hay không là việc của bác và Bảo Ngọc… và cả sau này cũng thế, cháu không muốn quan tâm đến điều đó nữa…
– Bác thật sự có lỗi với cháu!- ông cầm lấy tay Thanh Linh.
Thanh Linh không đáp, cô bé chỉ cắn môi thật chặt đến tứa máu, trách ông thì nó sẽ cảm thấy thanh thản và hạnh phúc hơn sao? Nhìn gương mặt cô bé, ông hiểu rằng mọi điều ông làm sẽ là vô ích, điều duy nhất mà cô bé mong muốn là không bao giờ phải nhìn thấy ông hay bất kì ai trong gia đình ông một lần nữa.
Dù trái tim ông cảm thấy vô cùng hối lỗi nhưng ông cũng không có sự lựa chọn nào khác. Ông chỉ có thể làm tổn thương cô bé mà thôi! Nếu có thể dùng phần đời còn lại của mình đánh đổi lấy hạnh phúc cho cô bé đó để chuộc lỗi ông cũng sẽ làm.
Ôm lấy Bảo Ngọc, con bé khóc nức nở trong tay ông, lòng ông day dứt…. Liệu điều này có làm chúng ta hạnh phúc hơn không? Hay tất cả chỉ biến tất cả chúng ta thành những con người bất hạnh?
Và đúng như lời ông nói, Nhật Nam đã không thể tìm được Thanh Linh. 2 tháng trời tìm kiếm gần như lật tung bang California, cậu cũng không thể tìm được mảnh manh chút hi vọng nào về Thanh Linh. Tìm đến tất cả các trường trung học, thậm chí đến cả những trường đại học để tìm hiểu nhưng cái tên Thanh Linh không xuất hiện. Những ngày dài tìm kiếm mệt mỏi trong vô vọng làm trái tim cậu chết lặng.
Điều cậu lo lắng cuối cùng cũng đã đến…. Thanh Linh đã nói dối! Cô ấy không hề đến đây….
Vậy thì cô ấy đã đi đâu giữa thế giới mênh mông này….
Trở về căn hộ của mình, Nhật Nam ngã xuống giường… Không chỉ trái tim mà cả cơ thể cậu cũng đã ngã gục…
Thế là hết
Thanh Linh đã thật sự biến mất!
Đôi mắt cậu nhòe dần vì nước mắt….
Anh sẽ mất em thật sao Linh?
*************************************
– Anh hãy nhắm mắt lại đi….
– Anh không muốn… Nếu anh nhắm mắt em sẽ bỏ đi đúng không?
Thanh Linh mỉm cười…
– Dù anh không nhắm mắt em vẫn sẽ bỏ đi…
– Vì sao em lại phải đi?
Đôi tay Nhật Nam cố gắng với theo Thanh Linh nhưng đó chỉ là ảo ảnh..
– Em xin lỗi…
Điều cuối cùng cậu nhìn thấy là khuôn mặt buồn đầy nước mắt của nó.
– THANH LINH!!!!!
Nhật Nam choàng tỉnh giấc, cậu bật dậy, trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Cậu lại gặp ác mộng, ác mộng mang tên Thanh Linh… Cuối cùng thì cô ấy đã bỏ cậu mà đi thật rồi!
– Anh Nam…. Anh tỉnh rồi hả?
Nhật Nam giật mình, cậu ngơ ngác nhìn Bảo Ngọc đang bước vào. Nhìn quanh cậu thấy cậu đã trở về nhà mình.
– Tối qua lúc bác tìm đến căn hộ cũ của anh… thì thấy anh đã ngất đi rồi! Anh sốt rất cao lại còn mê sảng nữa…
Bảo Ngọc rơm rớm nước mắt:
– Em thật sự rất lo lắng… Vì sao anh không về nhà?
– Ngọc….
Bảo Ngọc ôm chầm lấy Nhật Nam, khóc nức nở. Khuôn mặt con bé hốc hác giống như đã thức cả đêm chăm sóc cậu. Nhìn con bé, cậu thực sự không nỡ. Vuốt nhẹ lên đầu nó, cậu thở dài:
– Em nín đi! Không phải anh đã khỏe rồi sao?
Để Bảo Ngọc khóc một hồi lâu, cậu khẽ đẩy con bé ra, lau nước mắt cho nó.
– Nín đi! Em khóc xấu lắm…
– Vâng…- Bảo Ngọc dụi dụi mắt- Em nín rồi đây…
Cậu mỉm cười rồi bước xuống giường.
– Anh chưa khỏe đã định đi đâu?- Bảo Ngọc nhìn cậu hốt hoảng.
– Anh muốn nói chuyện với ba….
Bảo Ngọc không nói thêm nữa, nhìn theo dáng Nhật Nam bước đi. Nhìn cậu gày hơn và xanh xao hơn nhưng quan trọng nhất là cậu đã trở về. Với nó đó là điều hạnh phúc nhất, không gì có thể sánh bằng với điều đó.
******************************
Cốc! Cốc!
– Vào đi!- tiếng ông Trung nhẹ nhàng vang lên.
Nhật Nam đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy Nhật Nam, ông rời mắt khỏi màn hình máy tính.
– Con tỉnh rồi à?
Nhật Nam ngồi xuống trước mặt ông, cậu nhìn ông thật sâu:
– Ba biết Thanh Linh không có ở California đúng không?
Ông Trung nhìn Nhật Nam, ông khẽ nhíu mày rồi gỡ cặp kính trên mắt xuống, ông thở dài:
– Con đang nói gì vậy?
– Con đang hỏi ba…- Nhật Nam nhìn ông nghiêm nghị
– Vậy thì không…. Ba không biết gì hết!
– Ba đừng trốn tránh… Con đã hỏi hàng xóm nhà cô ấy và biết thời gian đó có một người đàn ông hay lui tới nhà họ. Người đó chính là ba…
Không gian như đóng băng
Thời gian như ngừng trôi….
Chỉ có một trái tim khẽ loạn nhịp…
Còn trái tim kia thì bình lặng….
Ông Trung cụp mắt xuống, ông thở dài:
– Phải…. chính là ba- ông biết rằng ông sẽ không thể giấu Nhật Nam mãi.
– Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?- đôi mắt mệt mỏi của Nhật Nam ánh lên tia hi vọng.
– Về điều này thì ba không biết….
– Ba lại nói là ba không biết….- Nhật Nam cười chua chát
– Đây là sự thật… ba thật sự không biết gia đình họ hay bản thân Thanh Linh đã đi đâu…
Nhật Nam nhìn ông thật sâu, cái nhìn như dò xét vào tận tâm can ông làm ông chợt thấy đau lòng.
– Đúng là ba đã từng nói chuyện với Thanh Linh về chuyện của Bảo Ngọc… Đó là lỗi của ba, sai lầm của ba khi cố gán ghép con với Ngọc… Thanh Linh đã đồng ý ra đi… Ba đã tìm mọi cách để giúp đỡ cô bé nhưng Thanh Linh đã từ chối… Cô bé đã bỏ đi mà chính ba cũng không biết cô bé đã đi đâu… Sau đó ba có đến tìm nhà họ nhưng ở đó đã không còn ai cả….
Đôi mắt Nhật Nam bàng hoàng rồi chợt u ám. Điều