Old school Swatch Watches
Cậu chủ hồ đồ

Cậu chủ hồ đồ

Tác giả: Tinh Dã Anh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324952

Bình chọn: 7.5.00/10/495 lượt.

thẳng tắp, một cái quần bò tụt màu xám ra trong nháy mắt như làm ảo thuật. Bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì, rón rén thì thầm vào tai cậu chủ.

“Quần lót của cậu có ướt không?”

“…”.

“Coi bộ ướt rồi. Không sao, có em ở đây rồi, may là em có mang theo cho cậu, em biết quần lót của cậu chủ bình thường chẳng hiểu sao cũng ướt mà, nhất định là cậu sẽ dùng tới nó nha! Cotton 100% đó, rất thoải mái đó!”.

Cô nói xong cúi đầu tìm quần lót, lại bị tiếng kêu hoảng hốt của Nhược Nhược làm giật mình.

“Cô là… cô là cô gái hôm qua!”.

“Tôi?”.

“Muốn giả ngu trước mặt tôi à? Hôm qua Thành nói rồi, cô là vị hôn thê của anh ấy”.

Bên cạnh đột nhiên phóng tới một luồng ánh sáng lạnh, từ hướng của cậu chủ.

“Cô Nhược… Nhược, cô hiểu lầm rồi, tôi với anh Thư…”.

“Sao cô biết tên của tôi? Anh ấy nói cho cô à? Ngay cả chuyện của tôi mà anh ấy cũng dám nói với cô, xem ra quan hệ của hai người đúng là rất tốt nhỉ!”.

“Tôi với anh Thư mới gặp nhau một lần thôi”. Tên là cô nghe trộm được mà…

“Ở đâu?”. Không đợi cô giải thích hết, giọng nói lạnh lùng của cậu chủ đột nhiên vọng tới.

“Ở một quán café”. Giọng của cô nhỏ xuống.

“Làm gì?”.

“Đi… xem mắt”. Giọng vẫn thì thầm.

“Còn hôm qua?”.

“Thì… không cẩn thận, ngẫu nhiên, vừa lúc, em cũng không biết phải nói như thế nào…”.

“Lời tôi nói cô coi như gió thoảng bên tai?”.

“Cậu chủ, không có đâu! Em không dám…”. Cô muốn giải thích, nhưng đụng phải ánh mắt lạnh băng của cậu chủ, giọng lại nhỏ xuống.

“Tôi đã nói gì?”.

“Không được cậu chủ cho phép, em không thể tự ý đi tìm đàn ông, không thể lén đi xem mắt, người đàn ông em lấy phải được cậu chủ đồng ý, người cậu chủ không thích, em không thể lén gặp mặt…”.

“Cho nên sao? Cô lén gặp tên đàn ông kia sau lưng tôi à?”.

Cái giọng chua lét kia của đàn anh nghe ra đúng là kì lạ, Nhược Nhược ngồi cạnh nghe thấy không chịu nổi nữa, hừ lạnh nói, “Anh này, cô gái này rốt cuộc là ai? Cô ta vẫn lén lút theo dõi em đấy”.

“…”.

“Không phải cũng là vị hôn thê của anh chứ? Nên nhớ hôm qua cô ta được coi là vị hôn thê của người đàn ông khác đấy”.

Cô bị ba chữ “vị hôn thê” làm cho chết đứng, lúng túng nhìn cậu chủ, tính cầu cứu, nhưng thấy cậu lạnh lùng quay đi, lời nói đổ lên người cô như băng đá…

“Cô ta chẳng là gì cả, chỉ là người hầu thôi”.

Một người hầu không vâng lời, không tiện dụng cho lắm.

Đây không phải thân phận vốn có của cô sao? Tại sao nghe cậu chủ nói thẳng với mình như thế, lại cảm thấy có chút đau lòng, có chút bất lực chứ?

CHƯƠNG 11: CẬU CHỦ, XIN CẬU ĐỪNG KỂ CHUYỆN CƯỜI NHẠT NỮA!

Từ quán café trở về, Diêu Tiền Thụ chẳng còn thấy cậu chủ dễ chịu nữa.

Bản mặt vốn dĩ lạnh lùng như bị bỏ vào ngăn đá tủ lạnh lại được chỉnh hình lần nữa, nhiệt độ đã giảm xuống quá phạm vi nhận thức của nhân loại.

Cậu không để ý tới cô, cứ liên tục hẹn hò với Nhược Nhược, kệ cho cô đi theo cậu đưa nước, đưa cơm, đưa quần lót, cậu không thèm nhìn cô. Chỉ thỉnh thoảng lúc nói chuyện điện thoại mới nghe được giọng của cậu.

“Sao tôi biết được phải chọn hoa gì, cứ chọn đại là được rồi”.

“Tôi muốn bắn một đợt pháo hoa chứ không phải muốn mở dạ tiệc pháo hoa, tôi cũng không cần tài trợ gì cả! Đừng có gọi điện thoại tới nữa”.

“Hình dáng nhẫn kim cương? Tùy đi! Hỏi vợ tôi? Tôi chưa cầu hôn thì lấy đâu ra vợ?”.

“Cạch”.

Cậu tức tối dập điện thoại, nhìn cô vội vã giật mình cúi đầu, không dám nhìn cậu.

Cô là người hầu, không thể nói nhiều, cậu chủ muốn đi cầu hôn ả đàn bà xấu xa, bị ả đàn bà xấu xa dùng thẻ, bị ả đàn bà xấu xa tát, vậy thì đi đi. Cô chỉ cần phục vụ tốt là được rồi.

“Cạch”.

Di động bị cậu chủ ném mạnh lên trên bàn nước, cậu quay người đi lên tầng, đóng cửa phòng cái “rầm”.

Bị cậu chủ lạnh lùng không để ý tới, cái sự theo dõi của Diêu Tiền Thụ trở nên quang minh chính đại, ngay cả ánh mắt của Nhược Nhược cũng toàn là mỉa mai.

Cô giống một kẻ phá rối và dư thừa đi theo sau đôi nam nữ nhìn rất xứng đôi kia, chỉ vì làm tròn nhiệm vụ của người hầu của mình… bảo vệ cậu chủ an toàn.

Trong rạp chiếu phim, cô một mình ngồi dãy ghế phía sau, thấy Nhược Nhược nói thầm gì đó bên tai cậu chủ.

Trong thủy cung, qua lớp kính dày và nước biển xanh thẫm, cô thấy tay Nhược Nhược bắt đầu khoác lên cánh tay cậu chủ, cậu chủ không tránh cô ta.

Trong công viên trò chơi, cô đi lẻ bị mời lên hàng ghế đầu tiên của tàu lượn, hết một lượt chơi, cô lén trốn tới cạnh thùng rác nôn ọe một chặp như điên.

Dạ dày cứ nhộn nhạo cả lên, đột nhiên một bình nước khoáng đưa tới trước mặt, cô liền nói câu cảm ơn, nhận lấy bình nước, nhưng phát hiện người đưa nước lại là Nhược Nhược.

“Cô hầu nhỏ này, cô mệt chưa hả? Quấy rối người khác đi hẹn hò rất vô giáo dục đó, cô muốn sao mới chịu đi về đây?”.

“…”.

Cô đúng là mệt muốn chết, cũng đúng là chẳng có giáo dục gì, nhưng cứ quay về như thế cô cũng không cam lòng, cô còn chưa hoàn thành nhiệm vụ tổng quản bảo mẫu giao cho, cậu chủ bị ả đàn bà xấu xa quyến rũ rồi, sẽ không bao giờ, không bao giờ cần cô nữa.

Chàng trai nhét vỉ thuốc dạ dày mới mua vào túi quần, nhưng trước mặt cậu chỉ còn lại mỗi cái thùng rác, cô hầu lưn