
muốn về nhà với vợ tôi! Mấy cậu tránh ra đi”.
“Hả?”. Sao thấy cậu chủ lúc say rượu… thẳng thắn tới mức đáng yêu… giống như một cậu nhóc học sinh ngốc nghếch khờ khạo vậy nhỉ?
Cậu bướng bỉnh đứng dậy,
CHƯƠNG 40: CẬU CHỦ, CẬU BỊ BẮT CÓC SAO? (5)
an tâm dựa hẳn vào người cô, để mặc cô đưa mình ra ngoài.
Tới cửa cô mới nhìn bộ mặt của người đội mũ lưỡi trai – không phải bắt cóc sao? Là anh bạn học lần trước chơi bóng rổ với cậu chủ đây mà?
Anh ta bảo cô mở máy vi tính, mở két sát của cậu chủ, đưa cô đi xem ảnh ở cửa hiệu chụp ảnh cưới là vì cái gì?
Bỗng nhiên anh ta cúi xuống nói thầm bên tai cô, “Này, cô hầu nhỏ lần đầu tiên của Cẩm Ngọc nhà chúng tôi đấy nhé, cô chăm sóc cho nó phải nhớ thương hương tiếc ngọc. Nhưng mà, chưa biết chừng khẩu vị nó nặng, thích cô mạnh mẽ một chút. Ha ha ha!”.
Cái kiểu ám chỉ trắng trợn thế này cô nghe hiểu hết, mặt đỏ bừng bừng, đỡ cậu chủ nói cảm ơn mấy anh bạn, vội vàng chạy ra ngoài.
>/////< Cậu chủ, mấy anh bạn của cậu chẳng nghiêm chỉnh gì cả, sao có thể xúi giục khiêu khích em xơi tái lần đầu tiên quý giá quan trọng của cậu chủ chứ!
Lần mò về được đến nhà, cậu chủ vẫn mơ màng dựa vào cô, cô không làm sao đỡ cậu chủ lên phòng được, đành phải kéo cậu vào căn phòng nhỏ của mình, đưa cậu nằm lên giường mình.
Cô cởi mớ quần áo nồng nặc mùi rượu của cậu, từ áo khoác tới áo sơ mi, một chiếc nhẫn bạc đơn giản được lồng qua sợi dây bạc đeo ở cổ cậu chủ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Đây không phải là chiếc nhẫn bạc cô tặng cậu chủ sao? Không phải cậu ấy bảo đã ném đi rồi sao? Sao lại ở đây? Sao cậu ấy lại đeo trước ngực như bảo bối, giấu chiếc nhẫn đi như cô hồi ấy…
“Cậu chủ…”. Cô muốn hỏi cậu chủ, cậu chớp chóp mắt, kéo tay cô ngã lên giường, áp vào ngực mình.
“Em đã nhận lời với anh ta chưa? Sao em lại tránh tôi?”,
“Cậu chủ… cậu đang nói gì thế?”.
“Tôi không muốn quên”. Cậu lẩm bẩm nói bên tai cô, “Tôi không muốn dừng lại, tôi không muốn bỏ qua, tôi không muốn…”
Vừa nói, tay cậu vừa cởi quần áo cô ra…
Cô lại càng hoảng, vặn vẹo mình đẩy cậu ra, “Cậu chủ, cậu say rồi”.
“Tôi muốn em.”
“Cậu chủ…”
“Tôi muốn làm chuyện đó với em!”.
“Em không thể..” . Giờ cô đâu còn tư cách làm chuyện đó với cậu chủ.
“Sao lại không được? Tôi thích, tôi sẽ làm với em!”.
“Đấy không phải là thích! Cậu chủ, cậu chỉ say rượu rồi muốn làm bậy thôi…”. Cô kiên trì trấn an cậu như trấn an người say.
“Vậy em nói cho tôi biết thế nào là thích đi?”. Đôi mắt đen của cậu bỗng nhiên nhìn sâu vào mắt cô.
Cô bị ánh nhìn chăm chú của cậu chủ làm giật mình, nhìn đôi môi mỏng của cậu khẽ khàng mở ra.
“Tôi mười ba tuổi ghét quy định của hầu nữ có tính không?”.
“Tôi mười bốn tuổi muốn hôn em có tính không?”.
“Tôi mười sáu tuổi muốn ôm em có tính không?”.
“Tôi mười tám tuổi muốn đưa em bỏ trốn với tôi có tính không?”.
“Tôi hai mươi tuổi ở Anh nhớ em có tính không? Tôi hai mưoi tư tuổi quay về tìm em kết hôn có tính không?”.
“Tôi hạ mình tới mức ngày nào cũng đòi năm mươi tệ để tiêu có tính không? Nếu những thứ này mà cũng không tính, vậy hãy quên đi”.
“Sao em lại khóc? Tôi nói nghe lạ lắm sao?”.
Cô lắc mạnh đầu, khiến nước mắt rơi xuống.
Sao lại lạ chứ, vốn dĩ đâu có gì lạ. Nếu cậu chủ không nói cho cô hay những điều này, không cẩn thận dạy dỗ mình, cô ngốc như thế, khờ như thế, sao có thể hiểu được tình yêu thầm lặng thực sự hóa ra lại sâu
CHƯƠNG 40: CẬU CHỦ, CẬU BỊ BẮT CÓC SAO? (6)
như thế, nặng như thế, cứ nằm im trong góc tối nhất sâu nhất, lặng thầm vươn những cái rễ dài nhỏ ra, cô nghĩ cái hạt chẳng nảy mầm, nhưng sâu trong lòng đất, hạt giống đã tỏa rễ cắm sâu vào trong đất, điên cuồng lớn lên.
Cậu chủ năm mười ba tuổi kéo cô vào góc bắt gọi mình là Cẩm Ngọc, cô bị cậu chủ dọa, lưỡi líu lại, nói chẳng ra lời, khóc chạy tìm tổng quản bảo mẫu mách tội, cậu đành thất bại không làm nữa.
Cậu chủ năm mười bốn tuổi nhếch môi muốn lại gần, cô nghĩ cậu chủ cũng muốn ăn cốc kem trong tay mình, múc một miếng to đút vào miệng cậu chủ. Cậu mắng ầm lên rồi gạt hết mấy thứ đồ ngọt trong tay cô xuống, cô vừa khóc vừa chạy đi mách tổng quản bảo mẫu.
Trong mắt cậu chủ năm mười sáu tuổi đã toàn nhũng điều cô không hiểu được, cậu thích giở trò trêu trọc, cố tình kéo cái nơ con buớm trên bộ đồng phục người hầu của cô, thích ép cô giữa hai cánh tay mình, nhìn cô cuống cuồng dậm chân, nhìn cô nức nở chạy đi mách tổng quản bảo mẫu.
Cậu chủ năm mười chín tuổi nói muốn đi Anh, tim như thiếu một mảng cô cũng nghĩ rằng chẳng quan trọng, nhưng lại dùng cả năm năm để vá lại vết thương không lớn cũng chẳng nhỏ đó. Cô cũng học được cách sống không có cậu chủ, nhớ nhung cũng chẳng nói ra lời.
Cô chẳng ngờ rằng năm cậu chủ hai mươi tư tuổi về nước sẽ kết hôn với mình.
Cô đã không để ý, cô đã quên phát hiện ra những kí ức sâu thẳm trong góc nhỏ đó, những lần ngập ngừng kì lạ đó rốt cuộc là gì. Cô chưa từng cố gắng làm những gì cô nên làm, chưa từng đáp lại những gì cô đã được nhận, thậm chí chưa từng cố gắng làm bất cứ điều gì. Cậu cũng chẳng để bụng, thay cô làm hết những thứ cô nên làm, vượt qua khoả