
ghỉ việc!?”.
“Lương tôi cao hơn em, cho nên đương nhiên là em nghỉ việc, tôi nuôi em”.
“Phó tổng Thư, anh đừng nói lung tung!”.
“Nhìn vào mắt tôi đi, em không thấy được tôi thật lòng sao?”.
“Kính của anh phản quang mà!”.
Chàng trai bị gọi lại quay mặt đi, siết chặt nắm tay, cảnh tượng như đang liếc mắt đưa tình đằng sau chướng mắt quá. Cậu đã giằng xé nhiều năm như thế, đã chờ đợi nhiều năm như thế, dây dưa cũng nhiều năm như thế, chỉ là chờ cô đưa tình đẩy ý với gã đàn ông khác cho cậu xem sao?
Cô nói tại sao phải tuyên bố, ý bảo bọn họ đã là một cặp rồi, ngại quy định mới cậu đưa ra nên mới không cho cậu biết sao?
Cô nói chuyện yêu đương cưới hỏi chán ngắt, là cậu khiến cô cảm thấy ở bên mình chán ngắt buồn tẻ như thế sao?
Sao cậu phải nghe mọi người bàn luận chuyện hai người kia ngay trước mặt mình.
Rốt cuộc thì trong mắt cô ấy, cậu là thứ gì đây? Là mẩu chuyên tiếu lâm chẳng chút buồn cười à?
Cậu còn phải để ý tới suy nghĩ của cô với mình sao?
Chẳng tìm ra lý do để mắng mỏ, cậu im lặng ra khỏi căng tin.
Trời đổ cơn mưa rào, còn kéo theo tiếng sấm, cậu cô đơn đứng ngoài khách sạn ngẩn người ra hút thuốc, phía sau vang lên tiếng bước chân của nhân viên ra về.
“Tiểu Thụ. Sao bây giờ, trời mưa rồi! Còn mưa to nữa chứ, tôi còn có hẹn mà, thế này thì sao tới trạm tàu điện ngầm đây”.
“Tôi có để ô trong túi đây, nếu cô vội thì cứ cầm lấy dùng trước đi”.
“Thật à? Cái túi Doraemon này của cô đúng là vừa to vừa hữu dụng, cái gì cũng có, mua ở đâu vậy trời!”.
“Tôi cũng thích nó lắm”.
“Bộp bộp”, tiếng vỗ túi vang lên, khiến điếu thuốc trên môi cậu khẽ động.
“Được rồi, không phải cô vội lắm à, đi nhanh đi”.
“Thế cô thì sao bây giờ, Tiểu Thụ?”.
“Tôi á? Tôi không sao đâu, cái túi này không thấm nước, đế nó lên che đầu chạy chẳng sao cả”.
“Thế không được đâu…”.
“Không sao, trạm xe bus gần đây lắm, đi nhanh đi! Không đi thì sét đánh bây giờ”.
“Thế… thế thì, nhận tiền lương xong mời cô đi ăn nhé! Tôi bao, kêu cả bạn trai nhà cô đi chung nhé”.
Điếu thuốc trên môi nhẹ nhàng bị lấy xuống, đôi mắt đen thoáng nhìn qua nơi cửa chính.
“Bạn trai? Bạn trai gì?”.
“Thì phó tổng Thư đó! Đi trước nhé, bye!”.
Tiếng bước chân trong mưa vang lên, càng lúc càng xa.
Nơi cửa lớn yên tĩnh chỉ còn lại tiếng mưa rơi rả rích.
Điếu thuốc trong tay chàng trai rơi xuống đất, chẳng cần dụi cũng bị nước mưa dập tắt.
Cậu tựa ngoài cánh cửa bằng kính, cô lại đứng ở trong cánh cửa ấy.
Cô đang đợi ngớt mưa, cậu đang chờ cơn mưa nặng hạt hơn.
Từ lúc nào việc cùng về nhà đã trở nên xa xỉ tới mức cần viện cớ rồi.
Đôi giày da dính nước mưa khẽ động, mấy lần muốn
CHƯƠNG 39: CẬU CHỦ, CẬU CỐ Ý ĐÚNG KHÔNG? (6)
quay người bước vào trong cánh cửa đó rồi lại thôi.
Bầu trời u ám tới mức người ta chắng thể vui vẻ nổi, cô ngồi thu người trước cửa, chẳng đợi được tới khi mưa ngớt.
“May là mày vừa to lại không thấm nước. Đi nào!”.
Giơ túi Doraemon lên che đầu, Diêu Tiền Thụ chạy ra khỏi cửa chính khách sạn, lao vào màn mưa chạy nhanh tới trạm xe bus gần đó.
Cậu không ngờ cô sẽ đột nhiên chạy ra khi trời còn mưa như thế, trong phút chốc bỏ xuống hết những lo lắng dằn vặt phân vân, người đã ngồi vào xe theo tiềm thức, mở cần gạt nước, vào số, nhấn ga, đuổi theo sau…
Tới khi bản thân nhận ra, xe đã bị tắc trên con đường ướt nước mưa, cậu sốt ruột gõ nhẹ ngón tay dài lên tay lái, miệng lẩm bẩm chửi bới thứ thời tiết quái quỷ này.
Trạm xe bus ngay gần đó, chỉ cách mấy chiếc xe, cô người hầu riêng của cậu bị ướt tới đáng thương, hãy còn giơ cái túi lên che đầu, hai chân không ngừng dậm dậm xuống đất, nhoài người ra trước nhìn ra xa, dáng dấp sốt ruột như mong cho xe bus tới nhanh lên một chút.
Cứ chậm rãi lái xe tới gần đó như thế này đi. Chỉ cần hạ cửa kính xe xuống, nhếch môi lên, cô sẽ rất biết ơn rồi leo lên xe cậu chứ chẳng còn lựa chọn nào khác. Có cười với cậu không? Có giả vờ lễ phép nói, “Cậu chủ, may là cậu ở đây” không? Có cúi đầu vặn vẹo ngón tay chẳng biết nên dùng bộ mặt nào nhìn cậu không? Có cảm thấy cậu vẫn đối xử với cô rất tốt, rất quan tâm không?
Trái tim hãy còn nhảy nhót chưa yên, qua chiếc cần gạt nước chuyển động trên lớp cửa kính, chiếc xe màu đen quen thuộc ngứa mắt của Thư Thành Nhạc đột ngột dừng lại trước trạm xe bus.
Anh mở cửa bung ô từ tốn đi tới trước mặt cô, để kệ xe chắn giữa con đường tắc nghẽn.
Cậu vì sự chần chừ của mình mà bị mắc kẹt trong đoàn xe bị tắc trên đường không tài nào di chuyển được, chỉ cách có vài mét, hai hàng lông mày nhăn lại, nghiến răng nhìn chằm chằm vào cảnh tượng qua chiếc cần gạt nước đang hoạt động. Đôi tay nắm trên tay lái siết chặt lại.
Cô bị kéo vào chiếc ô của Thư Thành Nhạc, nhưng vẫn xua tay liên hồi từ chối, không chịu lên xe. Thư Thành Nhạc nhướn mày, nhìn lướt qua hàng xe đang tắc nghẽn dài dằng dặc như ngầm ám chỉ, tiếng còi xe vang lên không ngớt. Anh đang nói với cô rằng, cô không lên xe, anh cũng chẳng đi.
Cô cào cào mái tóc ướt sũng của mình, mím môi chớp mắt vẻ bất đắc dĩ, chẳng còn cách nào khác là bỏ cái túi đang che trên đầu mình xuống, ngồi vào