
ĐỂ TUI YÊN ĐI.
Hắn bắt đầu thấy hoảng, có lẽ là nó ghét hắn lúm rùi, hắn thấy lo lắng khi thất mắt nó sưng húp, bờ vai nó run lên vì tức giận, hắn đến gần bên nó:
– Anh xin lỗi! anh bik anh đã nghĩ lầm về em…………
Ngắt ngang lời hắn, nó way đi :
– Tui ko cần lời xin lỗi của cậu đâu, hum nay tôi sẽ ko làm ng giúp việc hay gia sư gì cho cậu nữa. Tui sẽ ra ngoài ở, tui xin cắt đứt hợp đồng.
– Em! anh xin lỗi!
Hắn biết mình sắp mất đi ng mà hắn iu rùi, hắn wá ngu ngốc khi nói ra những lời đó, bây h xin lỗi đúng là muộn màng wá rùi.
Nó làm lơ lời hắn nói và bỏ đi, trời cũng dần kéo mây đen rùi, trời lại sắp mưa, nó tranh thủ đi về nhà hắn dọn dẹp đồ rồi đi tìm nhà trọ mà ở chứ ko tối nay lại ở ngoài đường mất. Hắn cứ lẻo đẻo theo nó, luôn miệng nói xin lỗi nhưg nó chẳng thèm nói gì.
CHAP 16
– Em! đừng đi mà! anh xin lỗi!
Nó làm lơ lời hắn, nó gom tất cả wần áo bỏ vào chiếc vào balô, nó mún đi ra khỏi cái nhà này, nó ko mún nhìn thấy hắn nữa, nó ghét hắn, nó đâu là gì của hắn mắc mớ gì hắn lại nói nó như vậy. Nó đứng dậy, xách chiếc balô đi ra khỏi phòng.
– Em đừng đi mà!_ hắn nắm nhẹ tay áo nó
– Thả tui ra đi!_ nó lạnh lùng
– Anh xin lỗi!
Nó đi thẳng ra khỏi phòng, nó bước xuống lầu đã thấy mẹ hắn đang ngồi ở phòng khách, nó khẽ cuối đầu chào bà :
– Thời gian wa đã làm phiền gia đình bà, cháu xin cắt đứt hợp đồng.
Bà liếc nhìn hắn, hắn bắt gặp đc ánh mắt mẹ đang nhìn mình hắn liền nhìn bà lắc đầu lia lịa, tỏ ra ko mún nó phải đi. Bà như hỉu đc ý của con trai cưng, bà liền nhìn wa nó:
– Cô mún cắt đứt hợp đồng thật àk? có lí do ko
– Dạ! cháu ko mún làm giúp việc cho cậu ấy nữa
– Cô vừa làm đc nửa tháng, cô phải bồi thường cho chúng tôi đó
– Nhưng trong hợp đồng đâu có nói đâu ạ
– Bây h thì có rùi đấy, nếu cô làm đc 1 tháng thì lúc đó cô nghỉ ko cần bồi thường đâu.
Nó cảm thấy như mình đang bị dồn vào đường cùng vậy, rõ ràng bà chủ đang cố ý giúp hắn giữ nó lại mới nói đến cái chiện bồi thường đó. Nó phải làm sao đây, bỗng hắn lên tiếng:
– Em có thể làm thêm nửa tháng nữa, có đc ko?
Nó bik bây h mà đi thì sẽ mất nhìu tiền để bồi thường, mà nó thì tiền ko có , tiền dành dụm đc thì đưa cho mẹ hết rùi, nó khẽ lên tiếng:
– Nếu cháu làm thêm nữa tháng nữa cháu có thể nghỉ việc mà ko phải bồi thường chứ ạ?
– Ừk!_mẹ hắn khẽ mĩm cười
– Vậy cháu sẽ làm nữa tháng nữa
Nó sẽ làm cho xong nữa tháng còn lại, trong thời gian này nó sẽ chỉ làm việc nhà thui, ko ở bên cạnh hắn nữa… ý nghĩ của nó bị dập tắt khi mẹ hắn lên tiếng:
– Nữa tháng này cô phải làm cho con trai tôi đứng đầu bảng trong kì kiểm tra tháng và phải làm cho nó bỏ cái thói lì lợm đi.
– HẢ? Cháu…….
– Nếu cô ko làm đc thì tháng này cô sẽ ko có tiền lương và phải bồi thường nữa.
Mặt nó tái đi theo từng lời nói của mẹ hắn, còn hắn thì cứ cười mĩm, hắn iu mẹ hắn lúm, mẹ hắn đang tạo đk cho nó đc gần hắn mà.
– Cháu bik rùi ạ!
Nó vừa dứt lời hắn liền cầm lấy chiếc balô của nó đi 1 mạch lên lầu, nó hoảng hốt chạy theo hắn. Mẹ hắn nhìn theo 2 ng mà lắc đầu cười mĩm, bà lầm bầm:
– Mẹ tạo đk cho con hết mức có thể rùi đó cậu con trai của mẹ
Hắn bỏ cái balô vào phòng nó, hắn đi ngang wa nó, thì thào vào tai nó:
– Ko đc giận anh nữa, nghe chưa?
Nó định chu mỏ lên cãi thì đã hắn đã đi xuống lầu mất rùi. Tại sao hắn cứ ra lệnh cho nó thế nhỉ? ” tui ghét cậu! còn lâu tui mới tha thứ cho cậu” nó cứ tự nói 1 mình như thế, còn hắn thì đang âu yếm mẹ hắn dưới nhà:
– Con iu mẹ lúm
– Con thik con bé đó đúng ko?
– Dạ……con……_ mặt hắn đỏ ửng
– Mẹ bik mà, ko cần mắc cỡ đâu, mà con đừng nên ghen như vậy chứ, con bé đó chưa là gì của con mà
– Mẹ nghe thấy àk?
– Ừk! tội nghiệp con bé
– Con bik rùi, con sẽ ko như vậy nữa đâu
– Nếu mà con bé còn đòi cắt hợp đồng thì mẹ ko giúp con nữa đâu, ráng mà trong nữa tháng này làm con bé nguôi giận đi
– Dạ! con bik rùi! iu mẹ nhìu nhìu
Nhìn hắn cứ như còn nhỏ lúm ák, nũng nịu như em bé, vì là con cưng nên mẹ hắn chỉ bik cười xòa, giúp đỡ hắn đằng sau thui, mẹ hắn cũng quý nó lúm mà
CHAP 17
6 AM
Nó thức dậy sau giấc ngủ chẳng mấy ngon, tối wa nó thức khuya để học bài, leo lên giường thì lại nghĩ lung tung. Chuẩn bị xong tất cả để đi học, nó xách cái cặp chạy nhanh xuống lầu:
– Con chào **!_nó cười tươi
– Chào cô! _ bà ** cười nhìn nó
– Dạ! Chào ** con đi học
– Sao cô đi học sớm vậy? Cô ko đi cùng cậu chủ àk?
– Dạ ko ạk! con ko mún làm phiền cậu chủ đâu.
– Ừk!
– Vậy con đi nha! có gì ** kiu cậu chủ dậy dùm con nhak!
– Ừk! mà cô ko ăn sáng àk?
– Con lên trường ăn cũng đc. Thui! con đi nhak!
– Ừk! cô đi cẩn thận!
– Dạ!
Nói rùi nó chạy nhanh ra ngoài, nó dạo bước trên vỉa hè, buổi sáng ko khí thật trong lành, nó thik đi bộ để tận hưởng cái trong lành chứ ko hề thik bị gió tạt mạnh vào mặt như nhữg lần hắn chở nó đi học. Nói là ko mún làm phiền cậu chủ nhưng thật ra nó chẳng mún cái cậu chủ đáng ghét đó chở đi xíu nào. Đi với hắn chẳng khác nào chuốc họa vào thân.
Nó bước vào lớp, mọi ánh mắt ko đổ dồn vào nó nữa, nó thầm cầu nguyện cho mọi sự bình an, nó khều vai Ngọc:
– Xuống cantin ko?
– Ừk!
N