
nhàng đi qua, rồi dịu dàng đặt vào lòng bàn tay đang cứng ngắc của Lục Thiên Kiều, tiếp tục dịu dàng nói: “Lục Thiên Kiều, chàng không cần phải lo lắng. Cuốn sách này… Chàng cứ cầm lấy, khi nào ở một mình thì mở ra xem, dễ hiểu lắm, chàng sẽ hiểu nhanh thôi. Nhớ kỹ, cho dù chàng có tò mò đến mức nào cũng chỉ được xem khi có một mình thôi nha.”
… Thực đúng là gặp quỷ mà.
Lục Thiên Kiều cố nén xúc động và suy nghĩ muốn xé nát bét tập tranh kia ra, cả người cứng ngắc trả lại cho nàng: “Không cần.”
“Cần mà.” Nàng lại dịu dàng đẩy về phía hắn: “Chàng… À, chàng cần phải học tập một chút…”
Tập tranh bị mấy ngón tay siết chặt lại trong nháy mắt, Lan Xạ Kiều Nhụy Tập đáng thương phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, miếng giấy dầu khô cứng muốn rách ra từng mảnh nhỏ.
Lục Thiên Kiều bình tĩnh nhìn nàng, giọng nói khàn khàn và nhỏ xíu: “Học cái gì? Em lặp lại lần nữa coi nào.”
Tân Mi tốt bụng nhìn hắn mỉm cười: “Không phải chàng không có kinh nghiệm sao? Xem tập tranh này để học tập kinh nghiệm vợ chồng chung sống đi.”
Lan Xạ Kiều Nhụy Tập chợt bị vứt lăn lóc trên mặt đất, hắn nhìn nàng chằm chằm, nhìn lâu thật lâu, sau đó đột nhiên nở nụ cười quái dị, hình như là bao hàm cả sát khí, lại giống … Giống cái gì nàng không thể nói rõ được, nhưng đánh mùi thấy sự nguy hiểm kề cận, nàng bất giác lui lại một bước.
“Đúng vậy, ta không có kinh nghiệm.” Hắn nhỏ giọng thì thầm: “Em dạy ta nhé?”
Cái gì, cái gì? Dạy chàng?!
Tân Mi liên tục xua tay: “Em, em cũng không…”
“Qua đây.”
Một bàn tay đưa qua tóm lấy nàng.
Lần này không phải xách, cũng không phải cắp, mà là hàng thật giá thật, một cái ôm chặt thật chặt… Hoặc có thể nói, giống như một gọng kìm xiết chặt lấy nàng thì đúng hơn. Hắn dùng lực không hề khống chế, Tân Mi cảm thấy xương sườn muốn gãy vụn ra, đau đến mức hét to lên, ngay sau đó đôi môi đã bị một đôi môi ấm áp, khô ráo khác phủ kín lên.
Vầng trăng tròn như rơi rụng trước mắt nàng, từng đợt ánh sáng trắng tỏa ra rực rỡ. Nhưng Tân Mi lại nghi ngờ là bởi vì bị ôm quá chặt khiến cho nàng ngạt thở, nàng đau đớn hừ một tiếng, hai tay ra sức chống đẩy ở trước ngực hắn.
Nhưng lần này hắn không buông nàng ra… Bởi vì không buông nên khiến nàng càng ngạt thở đến mức muốn sùi bọt mép!
Thừa dịp đôi môi kia vừa rời khỏi môi mình, nàng há miệng thở dốc, nói giọng đứt quãng đầy oán hận: “Em… Suýt chút nữa thì chết ngạt…”
Cả người vẫn bị siết chặt lấy, thắt lưng bị nhấc lên, Tân Mi vội vàng ôm lấy cổ hắn, đôi môi ướt mọng tiếp tục bị chặn lại, nhưng lần này làn môi của hắn không hề khô ráo, mà mang theo sự nóng bỏng, ướt át, như chiếc lưỡi câu nhẹ nhàng, tỉ mỉ, vuốt ve, quấn quýt lấy nàng.
Ánh sáng trắng rực rỡ, sáng lạn lại một lần nữa xuất hiện ngay trước mắt, nàng ngừng thở theo bản năng, muốn trốn tránh nhưng lại luyến tiếc không tránh được, nàng cũng không phân biệt được là đang sung sướng hay đau khổ nữa.
Đôi môi đang quấn quýt lấy môi nàng khẽ rời ra một chút, hơi thở của hắn rất gấp gáp, giọng nói khàn khàn vang lên: “Không biết dùng mũi để thở sao?”
Thì ra … Thì ra là có thể dùng mũi để thở!
Tân Mi không cam lòng bị yếu thế, cúi đầu hôn lại hắn — bây giờ là cơ hội của nàng! Ai sợ ai chứ?
Nụ hôn lại càng sâu thêm, mạnh mẽ hơn nữa, hơi thở của hai người không thể bình thường trở lại mà dần dần trở nên dồn dập hơn, làn môi thật ẩm ướt nhưng hơi thở lại như gió sa mạc nóng bỏng, khô ráo. Không cam tâm chỉ vuốt ve làn môi ướt mọng ấy, hắn hé miệng ra, thăm dò ngậm chặt làn môi trên mềm mại của nàng, liếm láp, cắn mút.
Cái cảm giác kỳ lạ không thể nắm bắt được lại dấy lên, giống như một sợi dây thừng, vòng từng vòng quanh người nàng. Tân Mi kìm lòng không đặng hé miệng cắn lại hắn một cái, rồi lại nhoài lên nhẹ nhàng cắn trên mũi hắn.
Ngay sau đó, môi của nàng lập tức bị hắn ngậm lấy, khẽ cắn nhẹ mang theo sự trừng phạt.
“… Miệng không phải dùng để cắn người.”
“Chàng cũng cắn…!”
Sự phản đối yếu ớt bị nuốt sạch sẽ, ngay sau đó là một nụ hôn còn mạnh mẽ hơn ban đầu áp chặt lên môi nàng, lần này còn có lưỡi của hắn.
Nàng cũng không tài nào nhớ nổi mấy chuyện cắn người linh tinh kia nữa, cả người giống như biến thành một viên đường ngọt ngào, bị ngâm ở trong nước ấm, chỉ muốn hòa tan ngay lập tức.
Thì ra, như vậy mới gọi là hôn. Đôi môi ngoại trừ tác dụng để ăn cơm và nói chuyện, còn có thể dùng để dịu dàng, âu yếm, vuốt ve người mình yêu thương.
Tân Mi thật sự học hỏi rất nhanh, trước giờ nàng cũng không phải là người cam chịu trở thành bị động, bởi vậy nhanh chóng học theo, cuốn lấy đầu lưỡi của hắn, cùng dây dưa không dứt.
Nàng vẫn cảm thấy không đủ, muốn thứ gì đó hơn nữa, bởi vậy kìm lòng không đặng ôm chặt lấy đầu hắn, nụ hôn càng ngày càng sâu hơn.
Cổ họng Lục Thiên Kiều phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, làn môi ẩm ướt bỗng nhiên rời khỏi môi nàng, dán chặt lên trên, dừng lại bên vành tai trắng mịn của nàng, rồi thuận theo vành tai xinh đẹp ấy hôn xuống dưới, cuối cùng dừng hẳn lại, hôn thật mạnh lên chỗ hõm ở trước xương quai xanh, đầu lưỡi hắn liếm láp từng tấc da thịt mềm mịn của nàng.
Nhột quá! Nhưng