
ão đang nhập tâm viết kịch bản như vậy, nên xoay người tính đi ra ngoài, nhưng Triệu quan nhân đã phát hiện ra nàng, vội vàng vẫy tay: “Tân cô nương, ta vừa mới viết một vở hí kịch mới, cô tới xem giúp ta với.”
Trong lòng nàng đang có tâm sự, không có tâm trạng xem kịch bản, chỉ xem qua loa mấy trang rồi buông xuống, hắng giọng hỏi thật nghiêm túc, đàng hoàng: “Triệu quan nhân, ngài nói thử coi, một chàng trai bình thường sẽ thích một người con gái như thế nào?”
Triệu quan nhân vừa vuốt vuốt chòm râu của mình, vừa liếc mắt nhìn nàng, trong lòng đã hiểu được tám chín phần, không khỏi nhếch miệng khẽ cười: “Tân cô nương, vấn đề này cô hỏi thật ngốc quá. Trên đời này có biết bao nhiêu là đàn ông chứ? Những anh chàng đó chẳng lẽ lại thích cùng một kiểu con gái giống nhau sao?”
Tân Mi nghĩ nghĩ một lát rồi hỏi lại: “Vậy —— một người con gái như thế nào mới khiến Lục Thiên Kiều thần hồn điên đảo, chỉ muốn cưới về nhà ngay lập tức?”
Triệu quan nhân lắc đầu liên tục: “Không có, không có, sẽ không có người con gái này. Tân cô nương, tới đây tới đây, ta có vài lời muốn nói với cô. Giữa nam và nữ, đầu tiên muốn hiểu rõ đối phương, thì phải hiểu tính tình, sở thích rồi dựa vào mặt này để tấn công…”
Triệu quan nhân thao thao bất tuyệt cả một buổi chiều, Tân Mi cũng nghiêm túc ngồi lắng nghe nguyên buổi chiều, còn siêng năng vùi đầu ghi chép lại, cuối cùng viết thành một xấp giấy dày cui. Nhìn thấy trời đã tối, miệng đắng lưỡi khô rốt cục Triệu quan nhân cũng chốt lại: “Tóm lại, phải đi trước một bước. Cô và tướng quân có thể làm cho gương đồng tâm hiển linh, phản chiếu ra hình ảnh đẹp đôi như vậy, chuyện thành hôn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, trước mắt trước phải làm cho tâm tư mơ hồ, chưa rõ ràng của tướng quân trở nên sáng rõ như ban ngày mới quan trọng nhất.”
Được, được! Hai mắt Tân Mi phát sáng, quả nhiên tới hỏi Triệu quan nhân là chuẩn không cần chỉnh rồi!
Nàng hỏi Triệu quan nhân mượn gương đồng tâm, dùng vải bố bọc lại đeo ở sau lưng, đi tắt qua con đường nhỏ, vừa đi vừa che che giấu giấu, rốt cục cũng mò đến được trước phòng Lục Thiên Kiều. Ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ, để lại một vệt ánh sáng dài trên nền nhà, Tân Mi lén lút ghé đầu nhìn vào bên trong qua khe cửa sổ, Lục Thiên Kiều đang khoác áo, ngồi dựa vào đầu giường ăn cơm, sắc mặt hắn tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều, miếng vải băng trên vết thương cũng không còn chảy máu nữa, sự khôi phục sức khỏe của Chiến quỷ thực khiến người khác kinh ngạc, xem chừng không tới mấy ngày nữa hắn sẽ khỏi hẳn.
Đang suy nghĩ thất thần, chợt thấy Lục Thiên Kiều buông đũa xuống, quay đầu sang, ánh mắt xuyên qua khe hở nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Là ai? Ra đây.”
Giọng hắn lạnh thấu xương, bao hàm cả sát ý trong đó.
Tân Mi nghĩ nghĩ rồi đứng dậy kéo cửa sổ ra, sải bước đến trước cửa sổ, dựa vào song cửa sổ nhìn hắn vốn đang ngạc nhiên, vẫy vẫy tay: “Lục Thiên Kiều, ta tới thăm ngươi.”
Hắn vô cùng sửng sốt, cuối cùng chỉ khẽ gật đầu, nói một câu: “Vào đây, lần sau không được trốn sau cửa sổ nữa.”
Biểu hiện này là sao? Sao hắn không có biểu hiện giống Triệu quan nhân nói khi nhìn thấy nàng, nào là kích động không kềm chế được, nào là nhìn trăng thở dài, bùi ngùi đón gió, rồi cuối cùng là cảm động đến rơi nước mắt?
Tân Mi nhảy phốc qua cửa sổ vào bên trong, đưa tay đóng cửa sổ lại, đi tới đi lui một hồi mới bước qua ngồi ở cạnh giường.
“Lục Thiên Kiều, ngươi gặp ta không cảm thấy vui mừng sao?” Nàng cảm thấy hơi lo lắng.
Hắn tiếp tục cầm đũa lên ăn cơm, một lúc sau mới nói, nhưng không trả lời câu hỏi của nàng mà hỏi lại: “Trời tối như thế sao còn tới đây?”
Nàng càng lo lắng hơn, nhích lại gần hơn nhìn vào mặt hắn: “Thực sự không vui mừng sao?”
Mặt hắn rốt cục cũng dần dần đỏ lên, bất đắc dĩ buông đũa xuống: “Đừng làm loạn nữa, ăn cơm đi.”
Nàng cười rộ lên: “Rõ ràng là đang vui mừng mà còn chối, bệnh mặt than của ngươi quả thực phải điều trị rồi.”
Lục Thiên Kiều cố gắng khống chế tâm trạng đang dâng trào của mình, rút một đôi đũa sạch sẽ khác ra đưa cho nàng: “Mau nghe lời nào, qua đây ăn cơm đi.”
Nàng làm gì còn tâm trạng ăn cơm nữa, lôi gương đồng tâm trên lưng xuống, đưa mặt gương đến trước mặt hắn, trên mặt gương nhoáng lên ánh sáng phản chiếu hình ảnh hắn và nàng ôm hôn nhau thắm thiết.
“A, lại chiếu ra nữa rồi.” Chính Tân Mi cũng rất ngạc nhiên, “Lục Thiên Kiều, ngươi nhìn thử nè, đôi ta lại được phản chiếu trong gương đồng tâm nữa này.”
Hắn đã bị nàng quấy đến mức không còn tâm trạng ăn cơm nữa, đành buông chén xuống, hai vành tai nóng lên nhưng cố giữ vẻ tự nhiên : “… Cuối cùng là cô có chuyện gì?”
Tân Mi lưu luyến không muốn rời mắt khỏi gương đồng tâm, nghiêm túc suy nghĩ một lát, Triệu quan nhân nói trước tiên phải biết trong mắt tướng quân mình là người như thế nào, cho nên nàng hắng giọng, nhẹ nhàng hỏi: “Lục Thiên Kiều, ngươi cảm thấy… À, cảm thấy ta thế nào?”
Lục Thiên Kiều chống cằm dựa vào đầu giường nhìn nàng, sắc mặt có chút bất đắc dĩ, cũng có chút nhẫn nại, đôi mắt vừa đen vừa sáng ẩn giấu dưới hàng lông mi đen dày, khiến nàng khô