
bốn võ đường, An không thấy gì ngoài hai chữ “thất vọng”. Có khi họ chỉ là dân nghiệp dư, chưa nổi đai đen đẳng bốn.Dừng chân tại võ đường thứ năm, An lập tức bị thu hút bởi tên võ đường. Trên tấm biển gỗ treo trên cửa mang chút phong cách Trung Hoa có in chìm nổi dòng chữ “võ đường Hàn Thủy”. Quả là cái tên kỳ cục. Thường người ta cho võ đường cái tên nghe thật oai nhưng đây lại đặt tên nghe có vẻ hơi văn chương. Chính cái tên này đã thu hút sự chú ý của An.Như những lần trước, An vào xin võ sư cho quan sát mọi người tập. Anh chàng võ sư trông khá trẻ, vận võ phục trắng muốt, đai đen đẳng năm rất nổi bật, ngẩn mặt ra một lúc rồi cũng đồng ý. An quan sát rất kĩ. Từ các bài thể lực, hướng dẫn ra chân, các bài luyện quyền đến những câu chuyện bên lề và nét mặt học viên. An hài lòng. Cô chắc chắn đây là nơi thích hợp nhất với mình. An đến gặp võ sư và xin nhập học:– Được thôi! Em tên gì? Nhìn em quen quen. Chúng ta gặp nhau chưa nhỉ?– Hoàng Linh An. Tôi chưa bao giờ gặp anh cả. – An nhíu mày vì nghĩ tên này là tay sát gái– Hoàng Linh An? – Phong (tên võ sư) đưa tay lên cằm suy nghĩ một hồi rồi thốt lên – A! Nhớ rồi! Em chẳng phải cô bé quán quân hai năm liền trong Taewondo trẻ toàn quốc hay sao? Không ngờ lại được gặp em đã thế sau này còn tập cùng em nữa chứ! – Phong cực kỳ hào hứng, nét mặt vui vẻ nhìn An.– Rồi! Vui nhỉ? Anh cười tiếp đi! – An cười chán nản rồi quay bước đi.– Giờ tập là 3 – 5 giờ thứ 3 và 5 nhé! – Phong gọi với theo. An không quay lại chỉ khẽ gật đầu. CHƯƠNG 4: THI VÀO TRƯỜNG.Ngày nối tiếp ngày lặng lẽ trôi qua, kỳ thi nhập học cũng đến.AQ là trường danh tiếng. Không phải là trường dành cho nhà giàu nhưng lại rất nhiều tiểu thư, công tử từ các tập đoàn lớn nhỏ đua nhau vào trường. Nhưng AQ nổi tiếng là tiêu chuẩn cao, đánh giá cao tài năng.Muốn vào AQ, tiền và quyền hoàn toàn không có phần, cốt là ở thực lực.Tất nhiên AQ không thể tránh khỏi cái gọi là “chướng tai gai mắt” của những kẻ quyền thế nhưng ngôi trường vẫn “thái bình thịnh vượng”. Đến một vụ scandal cũng không có. Vì sao ư? Vì AQ do hai tập đoàn cực kì hùng mạnh góp vốn xây dựng, trong đó có J.A.M.Quy định thi cử ngàn đời của AQ đó là ba môn chính thi cùng một ngày. Kỳ thi vào trường cũng không ngoại lệ.Bước chân vào ngôi trường , điều đầu tiên An nghĩ đó là “Đây không phải là học viện người giàu thì đúng là phét lác”.Ngôi trường rộng cũng phải bằng một ngôi làng. Cổng trường đen bằng sắt đứng sừng sững cao như cổng thành. Trên cổng trường là bức tường hình vòm, dập nổi hàng chữ “Trường Trung Học Phổ Thông A.Q”.Sân trường rộng đến mức đi bộ ở đây cũng phải bằng bốn dãy phố ngoài kia. Khu lớp học được sơn toàn bộ màu trắng, cửa sổ bằng kính phản chiếu ánh nắng yếu ớt của buổi sáng đầu thu, cửa ra vào lớp học là cửa kéo cũng màu trắng và có kính.Đối diện với cổng trường là một ngôi nhà với phòng hội đồng chiếm toàn bộ tầng một, tầng hai là phòng hiệu trưởng và hiệu phó.Điều An để ý nhất là đến cái canteen cũng thật trái ngược với hai chữ “bình dân”. Nằm ở góc phải ngôi trường, canteen chật ních người như muốn nổ tung. Thành tường khá thấp cũng khoảng bụng An, bên trên là kính, cách vài ô lại có một cửa sổ. Mái hơi vòng cung một chút. Nhìn nó từa tựa cabin tròn.Có lẽ điểm không giống “học viện nhà giàu” duy nhất ở đây chính là học phí.An bước đến nơi thưa người nhất – bảng tin. Cô tìm phòng thi vì giờ còn sớm thưa người chứ chần chừ thêm chút, đến “giờ cao điểm” thì chân mình cô cũng không nhìn thấy.Trong phòng thi, An ngồi bàn đầu ngay trước mặt giám thị. Những tia nắng vàng ươm xuyên qua lớp kính cửa sổ, tinh nghịch chơi đùa cùng bàn tay đang lia bút như máy của cô.Thầy giám thị nhìn xuống bài làm của An là không khỏi có cảm giác cằm rơi xuống đất. Mới hơn 40 phút mà An đã làm gần xong 4/6 đề văn.Thi thoảng cô dừng lại một chút để nghĩ rồi lại lia bút trên mặt giấy trắng tinh một nửa nhuốm màu nắng.Cứ thế ngày thi trôi qua trong căng thẳng của bao nhiêu người nhưng lại trong vẻ bình thản, thờ ơ của An. CHƯƠNG 5: CÔNG VIỆC MỚI, VÕ ĐƯỜNG MỚI.Thứ năm, như đã hẹn, An đến công ty “VinaSmile”. Thắng – người phụ trách của cô đưa cô hai kẹp văn bản dày cộp, cầm đến nhức cả tay:– Đây là hai dự án mà công ty sắp ra triển khai ở bên Anh. Em hãy cố gắng đến thứ năm tuần sau phải hoàn thành. Ok?An gật đầu không nói:– Không còn việc gì nữa. Em có thể về. – Thắng nhìn An nở một nụ cười xã giao.– Chào!Câu chào của An như thể nếu không phải người lớn tuổi hơn cô có lẽ còn chẳng buồn nói và nó làm Thắng có chút khó chịu.Ngày đầu tiên nhận việc cũng là ngày đầu An đi tập ở Hàn Thủy.Bước vào võ đường, An mới để ý phong cách nội thất ở đây. Là phòng tập nên đồ đạc không có nhiều chỉ có hai hàng ghế ngồi được ngăn cách bằng bình nước, góc phòng có treo một cái đồng hồ.Ngoài phòng tập thì còn phòng thay đồ và phòng dụng cụ. Trong phòng thay đồ có cả phòng tắm với tủ để đồ. Phòng dụng cụ cất những bộ giáp bảo vệ và dụng cụ tập luyện. Cơ sở vật chất khá tốt. Nhưng điều đặc biệt ở võ đường này đó là bên trong kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và Hàn Quốc ph