Cao thủ học đường (Hai lớp học đối đầu)

Cao thủ học đường (Hai lớp học đối đầu)

Tác giả: Chibin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323675

Bình chọn: 7.5.00/10/367 lượt.

hai con mắt lên, xóc qua, giong chua lè:

– Thế ông bảo tôi lấy ai làm mẫu hả?

– Thì…

*Choang*

….

Li nước cam trên tay cô Thủy rớt xuống khiến tụi nó giật mình quay lại, và tất cả dường như hóa đá. Đôi mắt cô Thủy thất thần nhìn lên màn hình ti vi, trước khi thầy Vinh tắt , tụi nó còn nhìn thấy hình ảnh của buổi lễ truy điệu bà chủ tịch.

Chương 60

Đôi mắt vô hồn của cô Hàn Thủy vẫn im lặng nhìn về một hướng. Không gian trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, Ngọc Vi cố nở một nụ cươi gượng gạo, nhỏ tắt hẳn Ti vi, nhẹ giọng :

– Ai lại mở kênh vớ vẫn thế này.

Hà Mi cúi mặt, nhỏ chẳng dám nhìn cô Thủy, trong lòng dậy lên một làn sóng bất an.

– Sao không ai cho tôi biết ?

Dù rất nhẹ nhưng câu hỏi của cô vẫn khiến cho tụi nó bất ngờ, chưa bao giờ, cô như thế cả. Giọng nói lạnh tanh cộng thêm một chút khản đặc vì cổ họng đã nghẹn ứ, cô Thủy quay qua nhìn thẳng vào các học viên lắc đầu:

– Nói đi, nói với tôi là không phải đi, nói đi. tại sao lại không ai nói gì vậy hả ???

Cô vùng người ra khỏi chiếc ga trắng, đáy mắt ngấn nước nhìn các học viên của mình.

Bi thương .

– Tại sao lại như vậy chứ ?? Tại sao lại như thế chứ ? Ông trời..ông muốn tuyệt đường sống của tôi sao ?

Mái tóc đen rủ xuống, nước mắt chảy dài, cô Hàn Thủy đang khiến tụi nó run lên vì sợ, thầy Vinh vội đến ôm chặt lấy cô, thế nhưng cô vẫn không chịu, vùng mạnh ra khỏi người thầy, cô nấc lên :

– Tại sao các người lại đối xử với tôi như thế.

– Hàn Thủy

– Buông tôi ra, buông ra, các người đều là những kẻ giả dối.

Một nỗi đau đang giằng xé tâm can.

– Cô ơi, em xin lỗi, chúng em xin lỗi, xin cô mà, cô đừng làm như thế.

Ngọc Vi bật khóc, nhỏ đưa hai bàn tay ra, xoa xoa như một kẻ tội đồ. Cô Thủy dừng lại, nhìn đám học trò, rồi lại đi mắt về hướng khác, xa hơn.

– Chúng em sai rồi cô ơi, cô đừng làm như thế nữa, nếu không…chúng em chết mất.

Lẳng lặng lau đi những giọt nước mắt, cô Thủy kìm nén cảm xúc lại, nhưng giọng điệu vẫn cứ như thế, lạnh lùng đến tàn nhẫn :

– Đưa tôi đến chỗ bà ấy.

– Cô..

– Tôi bảo là đưa tôi đến chỗ bà ấy mà.

Cô Thủy hét lên, làm cho bước chân của Hà Mi loạng choạng, nhỏ run lên cầm cập , mắt dáo giác tìm kiếm một chút gì đó để tránh đi sự sợ hãi. Lão bà bà….cô ấy …

o0o

Cát Anh và Hàn Tuyết đang sửa soạn lại ngôi mộ thì bất chợt đứng bất động, Tuyết nhìn thấy một dáng người mảnh khảnh đang tiến về chỗ mình, theo sau là các học viên còn lại của lớp Toán.

Hai bàn tay chợt nắm chặt lại.Nhỏ chẳng biết đối diện sao với người con gái ấy, khép mình ra phía sau, một sự lẩn tránh mà chính nhỏ cũng không tự hiểu nổi bản thân mình.

Cát Anh khẽ nhíu mày, đôi mắt nhỏ liếng thoắn liếc qua phía sau, rồi dừng lại chỗ cô Thủy.

– Cô…

Tảng lờ nhỏ, cô Thủy vẫn bước, cái cô đang muốn hướng đến chính là di ảnh đằng kia của bà chủ tịch. Nghiêng người sang một bên tránh đường, nhỏ nhìn thấy một nỗi tuyệt vọng đang xâm chiếm trái tim cô.

Nụ cười chua chát vẽ ra từ khóe miệng. Cô Thủy gục xuống, ôm lấy tấm bia, nước mắt trào ra không kể xiết:

– Sao vậy mẹ, sao mẹ lại bỏ con đi như vậy, mẹ có biết hai mươi năm qua con đã đợi mẹ thế nào không ??? Sao mẹ lại bỏ con lại thế này.

Tâm di ảnh vẫn xuất hiện một nụ cười đẹp của người đã khuất, người còn sống ….cũng cười. Cười dài trong nước mắt.

Cả lớp Toán chết lặng, thầy Vinh đứng một chỗ như trời trồng, không ai nhìn ai, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô Hàn Thủy.

Đau đớn.

Bất lực.

-“ Cô..em phải làm gì đây ? phải làm gì cho cô đây, nếu cô cứ như thế này…em phát điên mất”

Từng tiếng nấc kéo dài, vang vọng khắp nghĩa trang.

Gió thổi nhẹ,

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cô Thủy vẫn không chịu đứng dậy, Cát Anh bắt đầu lo lắng , với sức khỏe hiện giờ của cô không thể ở ngoài lâu được. Nhỏ tiến lại gần, khẽ cắn nhẹ môi:

– Cô ơi, mình về thôi.

Vẫn im lặng, cái im lặng đến nghẹt thở, khiến cho cho tụi nó cảm thấy tội lỗi nhiều hơn.

– Hàn Thủy chúng ta về thôi.

Thầy Vinh đỡ cô đứng dậy, nhưng đáp lại thầy vẫn là cái vung tay dứt khoát.

– Tôi chưa muốn về.

– Cô Thủy…em xin cô mà.Cô đứng dậy đi, cứ thế này cô sẽ không đủ sức mất.

– Cứ để tôi chết quách đi, chết đi cho các người vừa lòng.

Hàng nước mắt làm nhòe đi tất cả, Cát Anh quỳ hẳn xuống, nhỏ nhìn cô khóc không thành tiếng:

– Cô ơi, xin cô đấy…đững đối xử với chúng em như vậy, đừng tàn nhẫn với chúng em như thế.

Ba mươi thân ảnh còn lại cũng quỳ sụp xuống, ngọn cỏ may mỏng manh vương trên áo. Trái tim cô chợt rung lên, cô…cô đã làm gì thế này, trách mắng tụi nó sao, không, cô đang tự bao biện cho chính bản thân mình. Tụi nó vì cô đã phải chịu biết bao đau khổ, vì cô mà nước mắt tụi nó đã cạn, thế tại sao cô lại còn nói những lời như thế, ôm chầm lấy Cát Anh, cô ắc đầu nguầy nguậy:

– Cô xin lỗi, xin lỗi các em, cô không nên nói như vậy, các em không có lỗi, lỗi là của cô. Đừng trách cô nhé, tha thứ cho cô cô thật sự xin lỗi

Gục mặt vào ngực cô, Cát Anh khẽ thì thào:

– Vậy thì đứng lên cô nhé, về với chúng em, cô còn có chúng em mà, chẳng phải cô đã hứa….không rời xa chúng em nữa sao.

Lặng.

Dư âm của nước mắt vẫ


Snack's 1967