
ũ.
– A ! được rồi, được rồi hihi, một con rồi nhé.
Phù ….sau ba mươi phút vật lộn nữa, cuối cùng các cậu cũng thu góp được ba con thú nhồi bông bé tẹo như cây kẹo cho mấy cô nàng. Cầm trong tay những con vật đang yêu đó, ba cô gái bước đi mỉm cười sung sướng.
Chương 12
Bây giờ đã gần 10h tối, nhưng cả nhóm vẫn chưa muốn về. Ngang qua mộtcon hẻm nhỏ, Cát Anh như chợt nhớ ra điều gì đó, nhỏ dừng chân lại, xoay người ra phía sau nhìn năm đứa bạn:
– Các cậu có muốn ăn thử món này không ?
-Thứ gì?
Cả năm người lập tức đồng thanh hỏi lại, gì chứ ăn thì tụi này là nhanh nhất. Phương châm sống của Thế Bảo là ” chưa ăn hết sơn hào hải vị trên đời là chưa thấy cuộc sống thú vị”. Vậy có lẽ cuộc sống của cậu đang rất nhàm chán lắm đây. Cát Anh thoáng cười nhẹ:
– Bánh quẩy !
Đồng loạt năm người còn lại xụ mặt, tưởng gì ? chứ bánh quẩy trong căn teen nhà trường cũng có. Trơ ra một khuôn mặt chán chường, Ngọc Vi tỏ rõ sự thất vọng:
– Lớp trưởng à ! cái món đó xa lắc xa lơ rồi, cậu còn làm như là chưa bao giờ nếm thử ấy.
Cát anh lắc đầu, nhỏ khẽ cười:
– Món này đảm bảo chúng ta chưa từng ăn, các cậu mới thử bánh quẩy trong căn teen hoặc ngoài đường thôi chứ đã thử món do chính tay mình làm đâu.
Ngọc Vi tròn mắt, nhỏ nhìn Cát anh với tất cả những sự ngạc nhiên có thể:
– Đừng bảo với tớ là cậu muốn nấu ăn trong kí túc xá nhé !thầy hiệu trưởng mà biết thì coi như tạm biệt búp bê thân yêu mai em về nhà sớm luôn đấy.
Dừng lại một lát, mắt Cát Anh hướng ánh nhìn vào trong con hẻm:
– Trong đó kìa, vào rồi các cậu sẽ biết.có nhiều điều thú vị đây.
Nói đoan nhỏ đi trước, năm người còn lại cũng lặng lẽ bước theo.
Ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn nhỏ trong hẻm khác hẳn với những chuỗi đèn lấp lánh ngoài kia. Con hẻm không sâu lắm,nhưng hơi tối, giờ này đang là giờ làm việc của những người ở đây. Cát Anh dẫn các bạn vào trong một ngôi nhà nhỏ, hương tơm từ nhưng cánh hoa Ngọc lan bao trùm cả không gian tĩnh mịch. Trong ngôi nhà ấy, có một bóng người lụi cụi đang làm việc. Dáng điệu khắc khổ hằn sâu vào cả khuôn mặt ấy, một cụ già đã ngoài tám mươi, lưng cụ còng, có lẽ những năm tháng bươn chải kiếm sống trên đường đời đã tạo nên một con người như thế. Sáu người bước nhẹ vào nhà, ánh sáng nhỏ từ cây đèn mang xông khiến họ không nhìn thấy rõ toàn cảnh, nhưng có một điều họ có thể chắc chắn..trong nhà chỉ có cụ. Cát Anh ngồi xuống bên cạnh một mâm bột trắng, nhìn thấy nhỏ, đôi mắt già nhăn nheo của cụ sáng bừng hẳn, miệng mấp máy, giọng cụ lạc đi:
– Cát Anh là con đó sao!
Bàn tay già nua đưa lên, chạm vào từng đường nét trên khuôn mặt xinh xắn ấy. Cát Anh mỉm cười nhỏ khẽ liếc qua các bạn:
– Hôm nay con đưa các bạn tới đây, bà cho tụi con làm bánh chung với nha..
– Chúng con chào bà ạ !
Cả năm ngừoi đồng thanh cùng cúi chào cụ, cụ mỉm cười đôn hậu, véo nhẹ vào má Cát Anh:
– Các con đến đây bà vui lắm, nào ngồi xuống đây, làm bánh cùng bà nhé!
– Vâng ạ!
Tất cả ngồi xuống xung quanh cụ, bắt đầu nặn những hình thù nhỏ nhắn từ mâm bột được nhào sẵn. Ngọc Vi xoay xoay miếng bột trong tay, nhỏ văn thành hình một ngôi sao xinh xắn:
– Ê có khi nào các cậu ăn bánh quẩy hình ngôi sao chưa?
– Hihi tớ cũng có hình một con mèo máy nè !
Hà Mi đưa ra một con Doremon bất động màu trắng sau đó cười khì, rõ ràng là mê đọc truyện tranh, ngay cả nặn bánh cũng liên tưởng đến mèo máy. Nhật Nam có vẻ hiểu chuyện hơn, mắt vẫn dán vào viên bột nhưng cậu lại lên tiếng hỏi cụ:
– Bà ơi ! cái này ta nặn như thế rồi nó có chín không ạ.
Cụ mỉm cười hiền từ:
– Nấu lâu hơn một chút sẽ chín con ạ!
– Á ! vậy thì tha hồ mà nặn bà nhỉ ?
Ngọc Vi reo lên sung sướng. Sau đó nhỏ quay sang Cát anh đề nghị:
– Này lớp trưởng ! Hay là chúng ta làm cho mỗi bạn trong lớp một hình đi.
Cát anh gật đầu:
– Ý kiến này hay đấy.
Thế Bảo chớp chớp mắt liên hồi( cậu này quên là đèn yếu thì phải) , nở một nụ cười độ lượng cậu nhìn Ngọc Vi:
– Ngọc Vi này ! bà làm cho tôi một hình nhé? Hình đẹp vào nha !
Ngọc Vi cau mày nhưng giọng nói lại thập phần đang yêu:
– Thế tôi làm cho ông hình con heo , bé heo cute ,bé heo dễ thương được không ?
Thế Bảo lắc đầu, vậy thì mất hết hình tượng của cậu rồi còn gì, đàn ông phải nam tính. Đó là lời dạy của Nhật Nam mà cậu đời đời ghi nhớ, chính xác hơn là không có quyền được quên.Đúng lúc cậu đang chìm trong sự thất vọng thì Hà mi lại lên tiếng:
– Để tớ làm cho cậu một con nhé,
Mắt Bảo bừng sáng:
– Con gì vậy
– Một hình tượng vô cùng nam tính _Thế Bảo chưa kịp mừng thì câu nói tiếp theo của Hà Mi lại như một gáo nước lạnh tát thẳng vào mặt cậu_là xêkô mỏ nhọn trong truyện mèo máy đấy.
Cả bốn người còn lại cười như chưa bao giờ được cười, không biết trút giận vào ai, Thế Bảo đành nắm nguyên một tay bột xả vào mặt Thái Huy, Huy đâu có chịu thua, vậy là ném qua ném lại, cả bốn người còn lại cũng hòa theo, bột văng tung tóe đầy sàn. Lâu lắm rồi ngôi nhà cuối hẻm này mới có nhiều tiếng cười như vậy. Cụ ngồi cạnh bếp lửa, nhìn lũ trẻ mà mỉm cười.mãn nguyện.
Ba học viên mới bước vào lớp Toán, ánh mắt dành cho họ đã thân