
i nào.
Cảm thấy sự mất tập trung của học trò, cô Thủy mới bắt đầu để ý tới Cát Anh, nhỏ vẫn ngấu nghiến đọc truyện, tận dụng hết mọi thời gian có thể.Cô nhẹ nhàng bước xuống chỗ nhỏ, mỉm cười:
– Các bạn ấy muốn vào học cùng lớp ta tiết này luôn, được chứ lớp trưởng ?
Cát Anh gấp cuốn truyện lại, nhỏ khẽ liếc mắt qua ba người ngoài cửa gật nhẹ :
– Được thưa cô !
Chương 8
Khi đã yên vị vào chỗ ngồi Khánh Đăng mới có dịp nhìn rõ lớp học. không có một chi tiết nào được trang trí giống lớp Anh, lớp Toán hoàn toàn ngược lại. Trên bức tường được sơn màu xanh nhạt có những tấm hình của cả lớp. Nụ cười hồn nhiên , trong veo của tụi con gái tạo cho cậu một cảm giác yên bình, tụi con trai thì có vẻ đào hoa hơn, nhưng tất cả đều rất đẹp, không có một chút gì gọi là giả tạo.Giữa mỗi khung cửa sổ đặt một chậu hoa ti gôn nhỏ, màu sắc được phối hợp rất hài hòa, nhìn vào ai dám nói lớp Toán khô khan, ngay cả câu khẩu hiệu cũng khiến cho người ta thầm ngưỡng mộ ” Tồn tại là để sống, sống là để được yêu thương”.
Khánh Đăng chợt nhớ đến câu nói của thầy hiệu trưởng lúc cậu ngồi trên phòng thầy :”hai từ nội quy không có trong từ điển của lớp Toán”. Thầy Bình nói quả không sai.
Cô hàn Thủy mỉm cười nhìn cả lớp, gõ nhẹ lên màn hình của chiếc laptop trên bàn, cô với tay lấy cái thước trong cặp. hơi nghiêng đầu nhìn về phía dưới,cô nhẹ nhàng giảng bài:
– Tất cả chúng ta đều biết tới nước Anh, một xứ sở sương mù tuyệt đẹp phải không ? Nước Anh có một nền văn hóa đáng tự hào, những chân sút bóng đá vô cùng điêu luyện…
– Như Rooney phải không cô?
Thế Bảo xen lời cô kèm theo một nụ cười ghê rợn. Nhật Nam lôi cổ cậu bạn xuống một cách không thương tiếc, nhấn mạnh Bảo xuống ngồi đúng chỗ của mình, cậu mới đứng lên cười hề hề:
– cứ nói tiếp đi cô, Bảo nó nói lung tung đó mà.
Cô Thủy lắc đầu, mấy cái đứa này thật là !Nhưng nhanh chóng cô lấy lại được tinh thần, giọng nói nhè nhẹ thoảng qua như dòng suối mát , trong lành:
– Bảo nói đúng rồi đó các em, Rooney là cầu thủ của nước Anh , một cầu thủ rất sáng giá.
Nghe được cái thông tin đó từ cô, Thế Bảo vội nghoảnh mặt nhìn xuống chỗ Nhật nam, giọng tự hào :
– Thấy chưa , tớ đã bảo mà…
Chưa đầy hai giây sau, cậu lập tức quay lên khi nhìn thấy thái độ không được bình thường của bí thư. Ngọc Vi vẫn chăm chú nghe giảng, lâu lâu nhỏ lại liếc nhìn Cát anh, lớp trưởng lúc nào cũng giữ được sự bình tĩnh, nhỏ bội phần khâm phục Cát Anh, một người rất xứng đáng là cánh chim đầu đàn của lớp Toán.
Anh Kiệt cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cái cảm giác nghiêm túc quá mức của lớp Anh khiến cho cậu nổi da gà, một thói quen được cậu gọi là tự nhiên mỗi khi vào một lớp học nào đó: ngắm nhìn những cô bạn nữ sinh. Con gái lớp Toán không đẹp nhưng lại rất xinh, những khuôn mặt ấy có một sức mạnh nào đó như cuốn hút con người ta vậy. Bình yên . Đó là điều mà ai cũng cảm nhận được , đặc biệt là vẻ đẹp buồn mang mác của cô bạn lớp trưởng, đôi mắt đen tuyền đầy ma lực ấy quả thực rất đẹp.
Nhưng tuyệt nhiên lại không có một ánh nhìn nào dõi theo cậu, ngay cả Khánh Đăng cũng vậy, nụ cười tỏa nắng của cậu cũng không thể làm những khuôn mặt ngây thơ kia ửng đỏ. Đơn giản vì khi ở trong cái lớp này vẻ đẹp của cậu mờ nhạt hẳn, 18 đứa con trai lớp Toán , không có một đứa nào là không có nhan sắc. Bị lu mờ ….đó là một định lí tất yếu và muôn thuở.
Xem ra cái nhan sắc không tầm thường của con trai lớp toán cũng khiến cho Trúc Ly chết mê chết mệt. Cái ác cảm trươc khi bươc vào lớp đã tan thành mây khói, nhỏ hết ngắm tên này, rồi lại đến tên kia, cho đến khi âm thanh ngọt ngào của một bài hát nào đó vang lên, cả ba mới hoàn hồn trở lại. Cô thủy mở nhạc lớn hơn một tí nữa. Âm điệu nghe du dương và thật êm ái, mấy cô cậu học viên bắt đầu chìm vào cái không gian lãng mạn không kém phần lãng xẹt. thế bảo quay xuống nhìn Ngọc Vi, giọng tràn đầy hạnh phúc:
– Ngọc Vi ! I love you, you love I không .
Ngọc Vi hứ dài, nhỏ nhăn mặt,ngoảnh sang nhìn con bạn bên cạnh:
– Nhầm địa chỉ rồi, hỏi Mi khờ ấy.
Không cần Thế Bảo hỏi, Hà Mi cũng gật đầu lia lịa, nở một nụ cười hồn nhiên:
– Đúng đó, tớ thích cậu mà.
Thế Bảo xụ mặt, ngoảnh lên trên bỏ mặc trận cười nắc nẻ của Ngọc Vi, còn Hà Mi lại hòa nhập ngay vào bài hát, nói xong rồi thì bỏ, nhỏ chẳng để ý lâu.
Bài hát kết thúc cũng là lúc có trông điểm giờ, cô hàn Thủy nhẹ nhàng tắt máy tính, nhìn đám học sinh một lần nữa:
– Bài tập về nhà của các em đó nhá!
Từ từ gấp sách vở vào cặp, hai mươi tám đứa gật đầu, đáp lại cô:
– vâng ạ !
Khánh Đăng kháy vai Anh Kiệt thắc mắc:
– Vậy là sao, bài tập về nhà ở đâu.
Kiệt nhún vai bất lực:
– Tớ cũng chẳng hiểu.
Hà Mi thật thà giúp đỡ hai anh bạn, nhưng có vẻ lén lút, nhỏ sợ Nhật Nam biết sẽ phanh thây nhỏ ra mất:
– Bài hát lúc nãy ý…các cậu về dịch ra tiếng việt nha.
Cái gì ! mới chỉ nghe bài hát có một lần, Giả sử lời Việt còn không nhớ nổi nữa, huống chi bây giờ là Tiếng Anh, cái giờ anh Văn của cô Hàn Thủy này sao mà rắc rối thế không biết. Nhưng mà dù sao các cậu cũng không để lộ bộ mặt thảng thốt đó ra ngoài. ( E