
g cười, trêu chọc cô. “Quả nhiên em vẫn chú ý đến tình hình của anh.” Cô gái này quả thật không giấu được chuyện gì, mới nói mấy câu đã khai hết.
Bị phát hiện mình chú ý đến anh, khuôn mặt An Lệ Đệ đỏ hơn, quẫn bách la ầm lên: “Em không chú ý đến anh! Tình hình của anh do người khác nói cho em biết, không phải em tự điều tra! Anh…… anh đừng nói nhảm……”
“Được, được, là người khác nói.” Thường Phong Dịch trấn an nói, đáng tiếc miệng đang cười lại không có ý như vậy.
An Lệ Đề chột dạ, gương mặt đỏ bừng sắp nhỏ ra máu. Cô xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, miệng vẫn nói: “Đừng nói những chuyện khác nữa! Em đã nói chuyện công ty cho anh biết, rốt cuộc anh có nói điều kiện của anh không?”
Thường Phong Dịch thích thú nhìn cô gái thẹn quá hoá giận, rất lâu không lên tiếng.
“Thường Phong Dịch!” Chờ mãi không thấy anh trả lời, An Lệ Đề không kiên nhẫn quay lại lườm anh.
Thường Phong Dịch ung dung mở miệng: “Nói thật, chỉ vì em trai mà giữ lấy công ty, em cảm thấy em có thể ra giá cao bao nhiêu?”
“Giá cao?” An Lệ Đề không hiểu. “Ý anh là muốn cổ phần công ty nhiều hơn, thuận tiện quản lý hoạt động của công ty sao?”
Thường Phong Dịch cười như không cười lắc đầu. “Mấy năm nay anh kiếm được không ít tiền, cổ phần của em anh không để trong mắt.”
An Lệ Đề trợn mắt. “Vậy rốt cuộc anh muốn cái gì?” Nếu không muốn cổ phần của cô, tại sao lại đồng ý quay về?
Thường Phong Dịch liếc mắt nhìn cô. “Em không đoán ra anh muốn gì sao?”
Lời nói của anh có vẻ mờ ám làm An Lệ Đề ngu ngơ không nhịn được rùng mình. “Anh nói rõ đi, nói thẳng rốt cuộc anh muốn gì?”
“Có thể.” Thường Phong Dịch sảng khoái đồng ý, sau đó nói thẳng điều kiện của anh. “Anh muốn em.”
“Hả?” An Lệ Đề mờ mịt.
“Nghe không hiểu sao?” Thường Phong Dịch nhướng mày nhìn đôi mắt nghi ngờ của cô, từ từ nói. “Anh là thương nhân, vì cứu công ty em, điều kiện đương nhiên là thứ anh muốn nhất, mà thứ hiện tại anh muốn là —— em.”
Máu toàn thân chảy ngược lên, nháy mắt An Lệ Đề đỏ mặt. “Anh…. Anh thật quá đáng! Em cũng không phải đồ vật, anh nói muốn là có thể có à?”
Thường Phong Dịch nhún vai, vẻ mặt bâng quơ. “Em có thể nói ‘Không’, nếu không phải em muốn cứu công ty thì anh quan tâm làm gì?”
An Lệ Đề sửng sốt, cái gì là cô có thể nói ‘Không’? Anh dùng cách gần như uy hiếp này, cô thật sự có thể nói ‘Không’ sao?
Dường như Thường Phong Dịch bị sắc mặt lúc đỏ lúc trắng của An Lệ Đề chọc cho rất thích, anh nhếch môi, cười nhìn ánh mắt vừa tức giận vừa xấu hổ của cô. “Không muốn nói với anh từ ‘không’?”
“Nếu em cự tuyệt, có phải anh cũng không cứu công ty?” An Lệ Đề nhìn thẳng anh.
“Anh bỏ ra ‘sức lực’ vì em giải quyết vấn đề, thì em cũng phải cho anh cái ‘giá cao’ tương xứng mới công bằng, không phải sao?” Thường Phong Dịch nói thẳng.
An Lệ Đề nhíu mày, đấu tranh nói: “Giá cao nhất định phải là loại này sao? Không thể đổi cái khác……”
Thường Phong Dịch cười lắc đầu. “Anh không có hứng thú với thứ khác, bây giờ anh thiếu một người bạn nữ, mà em lại là đối tượng thích hợp nhất.”
“Nói bậy!” Sắc mặt An Lệ Đề thay đổi, tức giận bùng phát. “Tại sao anh lại bá đạo không nói lý như vậy? Nghĩ muốn gì thì có cái đó, tuyệt không bận tâm người khác có nguyện ý không!”
“Vậy em cũng đừng cầu xin anh trở về giúp em!” Ánh mắt chợt loé, Thường Phong Dịch giễu cợt. “Như anh nói, anh có thể trở về New York.”
“Không được!” An lệ Đề thốt ra, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, chỉ cảm thấy giống như mình nói chuyện với một tảng đá, thật khó khăn, vì đối phương không hề có phản ứng đối với kháng nghị của cô.
“Anh……… Rốt cuộc anh muốn em làm gì?” Cô bỏ cuộc! Cô không muốn cãi nhau với anh, chỉ vì cô không thể nói lại anh.
“Em đồng ý?” Cô khuất phục làm ánh mắt anh trở nên nồng liệt, trong giọng nói không phát hiện ra sự thoả mãn.
“Đúng!” An Lệ Đề không cam tâm tình nguyện hét lên. “Rốt cuộc anh muốn em làm gì? Mau nói rõ đi!”
Thường Phong Dịch cười nhạt. “Đầu tiên, nếu trở thành bạn gái anh, chúng ta nên ở cùng nhau, cho nên anh quyết định đến nhà em ở cùng em………”
“Không được!” An Lệ Đề khẩn cấp nói chen. “Chu Minh Chi và em gái………”
“Năm ngoái Chu Minh Chi và con gái bà ta đã rời khỏi biệt thự trên núi Dương Minh, đến sống ở chung cư trong nội thành. Nghĩ doạ anh sao?” Thường Phong Dịch liếc xéo cô. “Đừng cho rằng anh ở New York nên không biết gì!”
An Lệ Đề bị nhìn thấu tâm cơ nên đỏ mặt thẹn thùng, không được tự nhiên nhìn qua chỗ khác.
Thường Phong Dịch cười một tiếng, nói tiếp điều kiện của anh. “Về bên ngoài, em muốn giải thích mối quan hệ của chúng ta thế nào cũng được, nói chúng ta là vợ chồng sắp cưới anh cũng có thể phối hợp, hoặc giữ bí mật em là người phụ nữ, bạn gái của anh, bất luận trên giường hay đi dự tiệc cùng anh, anh hi vọng em đều có thể tuân thủ giao ước của chúng ta cho đến khi khi kết thúc trách nhiệm; một khi anh vào Lập Hoa, mặc kệ anh có ý gì, anh đều muốn em ủng hộ anh hết mình quyết định anh đưa ra, tuyệt không làm điều trái lại sau lưng anh, đồng ý không?”
“Nếu tìm anh giúp em, làm gì phải làm điều trái với anh, em ăn no không có chuyện gì làm sao?” An Lệ Đề