Pair of Vintage Old School Fru
Cấm tình

Cấm tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324673

Bình chọn: 8.00/10/467 lượt.

inh thời gian chơi game quý báu để lên mạng tìm kiếm, nhập vào ba chữ “Đường Diệc Diễm”, thông tin liên tiếp hiện ra khiến cậu ấy hoa cả mắt.

“Té xỉu mất thôi! Anh ta thực sự có quá nhiều thứ rồi!”

Còn tôi ngồi chết lặng ở đầu giường, làm như không thấy sự hưng phấn của Tiểu Thanh, vết bầm tím trên mặt đã mờ đi, nhưng miệng vết thương trong lòng lại nứt ra, lại đổ máu!

Hôm qua, tôi nhận được điện thoại của mẹ, nói là ba bỗng nhiên bị trường học cho dừng công tác, ở trong nhà chờ xử phạt. Ba mỗi ngày đều buồn bực không vui, cuối cùng, mẹ đành bất lực gọi điện kể cho tôi, bảo tôi nếu có rảnh thì trở về khuyên ba một chút, tôi đồng ý. Sau khi cúp điện thoại, trong lòng vẫn không thể nào bình tĩnh nổi.

Hai ngày tôi nằm viện, Đường Diệc Diễm chỉ sai người đưa tới hoa tươi và trái cây, hắn không hề xuất hiện.

Tôi biết, đó là tối hậu thư hắn gửi cho tôi. Hắn nói được thì làm được, hắn sẽ không tha cho tôi, giống như ba năm trước, hắn sẽ không từ thủ đoạn chỉ vì muốn tôi khuất phục.

Hắn thực sự rất thông minh, chỉ số thông minh hơn người, hơn nữa thứ mà ông trời cho hắn đâu chỉ dừng lại trên phương diện học tập, còn cả cái cách mà hắn đối xử với kẻ địch, với thân nhân của kẻ ngỗ nghịch lại hắn, không một chút lưu tình!

Hắn là thợ săn khát máu, một khi đã tìm được mục tiêu để ngắm thì sẽ tuyệt đối không buông tay! Nếu nói hai năm trước hắn buông tha tôi là ngoài ý muốn, thì hai năm sau, tôi chính là chạy trời không khỏi nắng.

Nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống, từ bao giờ tôi lại thích khóc như vậy? Trái tim lại bắt đầu đau nỗi đau quen thuộc.

Tôi chỉ có thể khuất phục thôi sao? Tôi chỉ có thể chết lặng đứng ở bên người hắn thôi sao?

…Không, không thể. Tôi ôm ngực, nơi này… không hề là một, mà là hai trái tim, còn cả trái tim của Trần Việt Phong, còn cả tình yêu của anh ấy dành cho tôi…

Không được! Tôi không thể dễ dàng khuất phục như vậy, tôi phải phản kháng!

Chương 21

Hiện tại, muốn tìm Đường Diệc Diễm quả thực rất dễ dàng. Tôi đứng ở đại sảnh của Đường Triển, hít một hơi thật sâu. Gần đây, tôi luôn cố ý trốn tránh Việt Phong. Tôi không thể mạo hiểm, nhất là khi còn chưa xác định được Đường Diệc Diễm muốn dùng thủ đoạn nào để đối phó với anh ấy, tôi tuyệt đối không thể để anh ấy bị liên lụy. Cho nên tôi phải đến tìm hắn, đây là kết quả mà Đường Diệc Diễm muốn, cũng là việc mà trước sau gì tôi cũng phải đối mặt! Không thể lùi bước!

Đại sảnh của Đường Triển cũng tựa như toàn bộ tập đoàn Đường thị, đồ sộ, cao quý, huy hoàng. Tôi mặc một bộ quần áo hết sức bình thường đứng ở đó, so với những người có dáng vẻ chỉn chu, lịch sự kia thì quả thực không thể nào sánh bằng. Mấy nữ thư kí còn không thèm cho tôi một sắc mặt dễ chịu, khi nghe người tôi muốn tìm là tổng tài tương lai của họ, vẻ giễu cợt trên mặt lại càng không che giấu nổi. Nhưng sự kiên trì của tôi cuối cùng cũng làm cho họ bán tín bán nghi, đành gọi điện thoại thông báo lên tầng trên.

Lát sau, một cô thư kí trở lại, sắc mặc vô cùng mất tự nhiên, thái độ cũng dịu đi không ít, trong mắt khó nén nổi vẻ kinh ngạc, còn cả không cam lòng!

Không cam lòng một người có khuôn mặt bình thường như tôi lại được hoàng thái tử triệu kiến sao?

Hai năm trước, đủ mọi loại phụ nữ vây quanh Đường Diệc Diễm đã cho tôi gặp quá nhiều kiểu nhìn như vậy. Họ đố kị, đầu như muốn nổ tung, cũng không hiểu tại sao tôi lại có thể đứng ở bên Đường Diệc Diễm lâu đến thế. Thực sự, tôi còn thấy hoang mang khó hiểu hơn cả họ. Bởi vậy, hôm nay cô ấy dùng ánh mắt đó để nhìn tôi, tôi đã sớm hình thành thói quen, lại càng không cảm thấy đây là cơ hội gì đó để mà khoe khoang! Dù Đường Diệc Diễm có nói yêu tôi bao nhiêu lần chăng nữa, tôi cũng không yêu hắn, từ đầu tới cuối, tuyệt không hề yêu!

Vì thế, tôi bỏ qua những ánh mắt hâm mộ kia, tiến vào thang máy chuyên dụng cho tổng tài, đi tới tầng cao nhất, cũng là nơi ngọn

“Chết?” Đường Diệc Diễm mỉa mai hừ lạnh: “Em bỏ được sao? Em bỏ được thế giới có Trần Việt Phong mà rời đi sao?”

“Anh…” Không ngoài suy nghĩ của tôi, hắn nhất định đã sớm phái người đi điều tra Trần Việt Phong. Nhưng hắn đã nói đúng, tôi luyến tiếc, luyến tiếc rời bỏ Trần Việt Phong! Tôi bắt đầu lo lắng, sợ hãi Trần Việt Phong sẽ bị tổn thương. Cứ dựa theo tính cách trước đây của hắn, tôi thậm chí không hề nghi ngờ hắn sẽ giết Trần Việt Phong!

Thấy tôi chần chờ, Đương Diệc Diễm bỗng nheo mắt lại, màu đỏ quen thuộc bắt đầu lan tràn trong đôi mắt hắn. Hơi thở của hắn đang bình thường bởi vì sự dao động của cảm xúc mà bỗng trở nên không ổn. Hắn vẫn không thay đổi, tuy bề ngoài tỏ ra không sao cả, nhưng tôi có thể nắm bắt được cảm xúc của hắn. Tựa như lúc này, khi hắn thấy tôi vừa nghe đến ba chữ “Trần Việt Phong” mà lộ ra sự lo lắng, hắn lại bắt đầu không khống chế được cảm xúc của mình.

Còn tôi, không biết có nên vì sự thần thông quảng đại của mình mà tự tán dương hay không!

“Em không cần cha mẹ của em nữa sao?” Đường Diệc Diễm bắt đầu nâng cao giọng.

“Tôi nghĩ, so với sự nghiệp của bản thân, hạnh phúc của con gái ở trong mắt cha mẹ mới là điều quan trọng nhất