
giờ, làm sao bây giờ?
Chúng tôi trầm mặc trở lại đại sảnh, Đường Tỉ Lễ đi lên đón trước, ghé vào bên tai cô giáo nói gì đó, cô giáo miễn cưỡng cười. Tôi lo lắng nhìn, chỉ thấy tay cô gắt gao bắt lấy Đường Tỉ Lễ, là tín nhiệm, ỷ lại như thế. Nhưng cô càng như vậy, lòng tôi lại càng loạn.
Tôi thậm chí đã bắt đầu do dự, do dự có nên tiếp tục hay là buông tha cho hắn? Không, tuyệt đối không thể được!
Nhưng… nhìn khuôn mặt cô giáo đang dần tràn ra vẻ tươi cười, quả nhiên, vẫn chỉ có Đường Tỉ Lễ, chỉ có người đàn ông mà cô yêu mới có thể dễ dàng làm cho cô thoải mái cười!
oOo
“Sao thế?” Rầu rĩ ngồi trong xe, tôi suốt dọc đường đều không hề nói chuyện, tâm loạn như ma, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh Đường Tỉ Lễ và cô giáo nhìn nhau cười.
“Bà xã!” Thấy tôi vẫn còn ngẩn người, Đường Diệc Diễm một tay tiếp tục lái xe, một tay vươn ra nắm lấy bàn tay tôi, hoang mang nhìn tôi.
“Hả?” Tôi lấy lại tinh thần. “Anh… Anh vừa nói gì?”
Đường Diệc Diễm bất đắc dĩ nhìn tôi, nhướng mày. “Em đang nghĩ gì mà mất hồn như vậy?”
“Không có!” Tôi bối rối lắc đầu, mấp máy khoé miệng, chuyển đề tài. “Diệc Diễm, ba thích ăn nhất là xương sườn, chúng ta đi siêu thị mua một ít về nhé?”
“Cần gì phải phiền toái như vậy, ra ngoài ăn không phải tốt hơn sao?”
“Không phiền toái! Người một nhà cùng nhau ăn cơm, so với ở bên ngoài lạnh như băng tốt hơn!” Tôi kiên trì, rất muốn để Diệc Diễm có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
“Em nói là đi đến mấy cái siêu thị ầm ĩ đó hả?” Đường Diệc Diễm nhăn mặt, vẻ mặt không tình nguyện.
“Đúng vậy! Nhưng không phải ầm ĩ, mà là náo nhiệt!” Tôi sửa lại cách nói của anh.
“Nhưng mà lỡ như em bị đau mắt cá chân hoặc bị rút gân thì sao!” Ý của Đường Diệc Diễm chính là không muốn đi.“Gọi người làm đi mua là được!”
“Không được!” Tôi quả quyết: “Nếu chân bị rút gân sẽ có ông xã mát xa cho em! Nếu anh không đi, em sẽ đi một mình…” Tôi cố ý làm bộ như bị ấm ức.
“Anh đi!” Quả nhiên, tôi còn chưa nói xong, Đường Diệc Diễm đã thỏa hiệp, bất đắc dĩ thở dài.
Ha ha ha ha, anh còn không ngoan ngoãn đầu hàng? Tôi bỗng nhiên phát hiện, thật ra được sủng mà sinh ra kiêu ngạo cũng hay đấy chứ!
Dù không phải cuối tuần, siêu thị cũng có rất nhiều người ra kẻ vào, náo nhiệt vô cùng. Đường Diệc Diễm nắm tay tôi đứng ở cửa, mày liên tục nhăn lại, phiền chán nhìn đoàn người đang tấp nập qua lại. “ Đông quá, hay là hôm nay không đi nữa!”
“Ừm, vậy anh ở bên ngoài chờ em đi!” Tôi lập tức đi vào quầy xe đẩy, kéo ra một chiếc. Ngay lập tức, một đôi tay nhanh chóng vịn lên thành xe, đẩy giúp tôi. “Em cẩn thận một chút, bây giờ đang mang thai đấy!”
Tôi buồn cười thở dài, nhìn chồng mình, không phải là đi siêu thị thôi, làm gì mà mất tự nhiên như vậy?
“Diệc Diễm, này được không?” Tôi hưng phấn cầm một hộp bánh bích quy sô cô la lên, bỗng nhiên rất muốn ăn!
“Không phải là đi mua xương sườn sao? Mấy thứ đó không có dinh dưỡng đâu!” Đường Diệc Diễm chỉ thoáng liếc một cái rồi giật lại bánh bích quy trong tay tôi, để vào chỗ cũ.
“Không!” Tôi cố tình vươn tay ra lấy lại, ném vào trong xe đẩy. “Bác sĩ không phải đã nói với anh rồi sao, phụ nữ có thai cần phải được thỏa mãn hết sức đầy đủ!”
“Đừng suy diễn linh tinh, lời dặn đó có ý như vậy sao?” Đường Diệc Diễm cũng không tiếp tục ngăn cản tôi, nhưng nhìn tôi đem cả đống đồ ăn không dinh dưỡng gì đó ném vào trong xe, mày cũng sắp nhăn thành một cây ma hoa.
“Em nói mua xương sườn cho ba là lấy cớ đúng không!” Đường Diệc Diễm nhíu mi nhìn tôi, thuận tiện nhéo nhéo hai má của tôi. Tôi vỗ nhẹ lên tay anh: “Đâu có, đây là thuận tiện nha!” Tôi vừa nhìn đồ ăn vặt trong xe, vừa lười biếng dựa vào người Đường Diệc Diễm, trong mũi tất cả đều là mùi hương của anh, một mùi hương mà tôi không muốn xa rời.
“Không có, chỉ là muốn đùa anh thôi!” Tôi vui vẻ cười, thân mình lại dựa vào anh. Đường Diệc Diễm cũng cong lên khóe miệng.
Chúng tôi lại tiếp tục đẩy xe đến những quầy hàng khác, giống như bao đôi vợ chồng bình thường ở đây.
Dựa vào chồng mình, cảm giác ngọt ngào tràn đầy lồng ngực, hạnh phúc như vậy, tôi rất muốn, rất muốn cái gì cũng không phải suy nghĩ, chỉ cần đứng bên người anh, cùng nhau chờ con chào đời, vĩnh viễn trải qua cuộc sống hạnh phúc như vậy!
Có lẽ, vì cô giáo, vì niềm hạnh phúc không dễ gì mới có được này, tôi không phải thật sự nên cẩn thận ngẫm lại sao? Chỉ cần Đường Tỉ Lễ ăn năn, hoặc là… Tôi đang dao động sao? Dao động sự quyết tâm trả thù trong lòng? Nhưng… Tôi có thể tự thuyết phục bản thân mình không?
“Bà xã… Chúng ta qua bên kia nhìn xem…” Giọng nói của Đường Diệc Diễm đánh gãy suy nghĩ của tôi.
“À… Được!” Tôi khoác chặt tay anh, hôm nào đó, tôi phải đi tìm cô giáo nói chuyện mới được!
oOo
Cuộc sống sau khi kết hôn thật ngọt ngào. Bởi vì tôi đang mang thai, Đường thị lại đang trong giai đoạn điều chỉnh, tuần trăng mật của chúng tôi phải tạm thời hoãn lại. Ba và mẹ sau khi được Đường Diệc Diễm sắp xếp đi chơi vài ngày cũng quay lại Mĩ. Trong nhà vốn dĩ đang náo nhiệt lập tức yên tĩnh trở lại. Mỗi ngày tôi đều không có việc gì làm, đành ngồi nhà ăn