
tay cầm chiếc ly siết chặt lại, tâm loạn như ma!
“Đường tổng, vị hôn thê thật xinh đẹp!” Cuối cùng, vẫn là tránh cũng không thể tránh, Giang Minh cùng tôi đối mặt với Đường Diệc Diễm và Phác Mĩ Thiện đang đứng chung một chỗ, thật châm chọc!
Đường Diệc Diễm đứng ngay trước mắt tôi, khuôn mặt không chút thay đổi, vẫn nhìn tôi như vậy, không chút kiêng nể gì nhìn thẳng. Tôi lại vội vàng nắm chặt chiếc ly, không ngừng hoảng hốt.
Tôi trốn tránh ánh nhìn thẳng tắp của anh, co quắp mím môi, nghe giọng nói của Giang Minh truyền đến bên tai. Hiện tại, mỗi một câu của hắn đều giống như đùa cợt. Còn chúng tôi, chính là những quân cờ hắn niết trong tay, lần gặp mặt này vỗn dĩ là do hắn an bài, hắn muốn nhìn xem chúng tôi ngờ vực vô căn cứ lẫn nhau, tranh đấu, còn cả oán hận!
“Vị tiểu thư này là… bạn gái của Giang tổng sao?” Giọng nói của Phác Mĩ Thiện cũng hoàn mỹ như vậy, mỉm cười nhìn tôi, thiện ý hỏi, nhưng lại vô tình hỏi trúng vấn đề trí mạng nhất.
“Đương nhiên!” Giang Minh cười khẽ, thuận thế ôm đầu vai tôi. Sắc mặt Đường Diệc Diễm trầm xuống, ánh mắt âm ngoan thẳng tắp rơi xuống bàn tay Giang Minh đang đặt trên đầu vai tôi, không nói gì, cũng không có động tác.
Tôi lúc này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, may mắn là anh không có xúc động đến trực tiếp cùng Giang Minh xé rách mặt nạ. Dù sao, hôm nay người của giới truyền thông đến đây đông như vậy, chỉ cần một tin tức bất lợi, cổ phiếu của Đường thị nhất định sẽ bị rớt xuống. Tôi nghĩ, Đường Diệc Diễm cũng hiểu được điều này.
Tôi nhìn anh, khó chịu nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục để ý tới lí do thoái thác Giang Minh nữa. Hắn và Phác Mĩ Thiện trò chuyện, nhưng sao lại nghe chói tai đến vậy.
“Anh nói có phải không, Diệc Diễm!” Không biết Phác Mĩ Thiện nói gì đó, ngẩng đầu lên hỏi ý kiến Đường Diệc Diễm, lại phát hiện vị hôn phu nộ khí đằng đằng nhìn cái gì, theo tầm mắt của anh nhìn về phía tôi. Hàng mi thanh tú của Phác Mĩ Thiện hoang mang nhíu lại, nhìn tôi. Lòng tôi lại lo lắng không yên, Đường Diệc Diễm đừng nhìn nữa, nếu như anh cũng hiểu được thì đừng nhìn em như vậy!
“Đường tổng, Giang tổng!” Ngay lúc mùi thuốc súng trong không khí sắp ngưng tụ thiêu đốt, người chủ trì bỗng nhiên xuất hiện, nhưng thật ra lại vô tình giải vây cho mọi người.
“Nghi thức sắp bắt đầu, hai vị chuẩn bị một chút để lên đài cắt băng thôi!” Người chủ trì nói thật cẩn thận, rõ ràng cảm giác được chúng tôi đang giương cung bạt kiếm.
Đường Diệc Diễm liếc tôi một cái, rồi xoay người đi theo ông ta, Giang Minh cũng buông đầu vai tôi ra, đi theo, chỉ để lại Phác Mĩ Thiện và tôi xấu hổ đối diện.
“Ngượng ngùng, Phác Tiểu Thư, tôi có chút việc, thất bồi một chút !” Không để Phác Mĩ Thiện trả lời, tôi cũng nhanh chóng rời đi.
Chương 30
Tôi chạy một hơi tới sân sau, dựa vào tường thở dốc, đỡ lấy trán. Một trận hỗn chiến đang xảy ra vào lúc này, bỗng nhiên có đứa nhỏ, Giang Minh lại bức bách, Đường Diệc Diễm hai mặt đều phải chống lại kẻ địch, làm thế nào mới có thể thoát khỏi sự hỗn loạn này đây?
Tôi vô tình quay đầu lại, xa xa, hai bóng người đang dây dưa làm tôi đứng thẳng lên, Đường Tỉ Lễ , còn cả cô giáo?
Sao họ lại ở đây, còn đi cùng nhau đường hoàng như vậy. Đường Tỉ Lễ công khai dắt người tình của mình đến chỗ này? Hôm nay, dường như tất cả mọi người đều bất thường?
Không biết họ đang nói gì, nhưng khuôn mặt cô giáo đầy ưu thương, dựa vào cổ áo Đường Tỉ Lễ, Đường Tỉ Lễ ôm cô, trên mặt là nhu tình tôi chưa bao giờ thấy.
Hóa ra, tình yêu đối với mỗi người đều giống nhau. Cho dù ác độc, giỏi về toan tính, một khi đã gặp được tình yêu thật sự, đều phải quăng mũ cởi giáp.
Đường Tỉ Lễ, tôi có thể cho rằng điều này là sự trừng phạt dành cho ông sao, để ông yêu cô giáo, yêu dì của người mà mình tự tay giết hại, bây giờ, ông có chút hối hận nào không? Ông có bị lương tâm khiển trách hay không?
Tôi vịn chặt góc tường, nhìn họ chằm chằm. Đường Tỉ lễ, dù ông hối hận thì cũng muộn rồi, ông đã không có đường lui. Trong người đột nhiên dâng lên một cỗ ghê tởm, khó chịu và buồn nôn, tôi khẩn cấp lục túi xách tìm gói ô mai, lấy ra bỏ vào miệng, ngăn chặn cơn khó chịu lại.
Tôi nhíu mi, dựa vào tường hít thở. Hiện tại, giải quyết vấn đề này mới là quan trọng, không thể để Giang Minh phát hiện, nhưng trở lại bên người Đường Diệc Diễm, sẽ chỉ khiến anh lâm vào cục diện bế tắc. Quả thực, thế lực của gia tộc Phác Mĩ Thiện có thể giúp anh chống được, như vậy, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Càng muốn tìm lối ra, lại càng là bị vây trong đó.
Cho đến khi… mùi hương quen thuộc quanh quẩn xung quanh tôi, một đôi tay từ phía sau ôm lấy tôi, vòng ôm quen thuộc!
Đường Diệc Diễm!
Đường Diệc Diễm gắt gao ôm tôi, hơi thở xuy phất trên mặt tôi. “Duyệt Duyệt!”
Thân mình tôi run lên, túi xách nhanh chóng rơi xuống đất, tôi giãy dụa. “Đường Diệc Diễm… Buông ra…”
Anh không phải chủ trì nghi thức cắt băng sao? Sao lại đến đây, anh muốn làm gì, nơi này tuy rằng hẻo lánh, nhưng nếu bị phóng viên nhìn thấy…
“Diệc… Diệc Diễm… Buông ra!”
“Tại sao lại gạt anh?” Đường Diệc Diễm vẫn không buông tay, đầ