
rạm xe gần nhất chỉ có năm phút đi bộ, dọc đường hai người đều không nói chuyện thẳng đến trạm xe.“Dương Dương,” Mạnh Hổ rốt cục vẫn không nhịn được phải mở miệng, hỏi ra nghi vấn giấu dưới đáy lòng suốt chặng đường, “Cậu và người kia, là quan hệ thế nào?”Lăng Dương thản nhiên, “Giống cậu nghĩ vậy đó.”Ánh mắt của Mạnh Hổ ảm đạm hẳn, “Sáng hôm đó…”Lăng Dương cắt ngang, “Những lời cậu nói sáng hôm ấy tớ quên hết rồi.”“Tối hôm đó…”“Những lời tớ nói tối hôm đó cậu cũng quên hết rồi nhỉ.”“Nhưng tớ…”“Cậu đã nói hôm nay không nhắc tới,” Lăng Dương cắt ngang lần thứ ba, chỉ đằng trước, “Xe đến kìa.”Sau khi Lăng Dương và Mạnh Hổ rời đi, Diệp Lãng an vị trên sô pha vừa xem TV vừa chờ, thường xuyên đưa mắt nhìn đồng hồ ở góc trên TV.Hai chục phút sau, Lăng Dương về, Diệp Lãng mở cửa cho cậu.“Em trễ mười phút.”Lăng Dương cảm thấy buồn cười, “Phải chờ xe nữa chứ, anh cho là gọi taxi hả?”Diệp Lãng không nói gì chỉ đứng đấy nhìn cậu chăm chú.Lăng Dương ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã rất muộn rồi, “Anh còn không đi?”Hai người tuy đã là loại quan hệ này, nhưng Diệp Lãng trước giờ chưa từng ngủ lại, luôn trở về ký túc xá trước giờ tắt đèn.“Tại sao phải đi?”Lăng Dương bật cười, “Ảnh đế, ngài còn chưa diễn đã sao?”Diệp Lãng gật đầu, “Em nói đúng, anh không diễn nữa.”Hắn đi thẳng tới, ấn cổ Lăng Dương, hôn xuống. CHƯƠNG 61: LÀM THỊT ” DÊ BÉO ”Tay phải Diệp Lãng đỡ cổ Lăng Dương, không cho cậu nói năng gì đã hôn lên, nụ hôn của hắn trước giờ luôn tràn ngập tính chiếm đoạt, không chờ Lăng Dương kịp phản ứng thì đã cưỡng ép luồn vào khoang miệng đối phương. Lăng Dương ư a vài tiếng xong cũng dần bị hắn hôn ra cảm giác, tay bất giác vòng lên cổ đối phương, miệng lưỡi hai người quấn lấy nhau kịch liệt, chất lỏng trong suốt thỉnh thoảng tràn ra từ khóe miệng, tạo thành một đường tơ ái muội.Tay Diệp Lãng khẽ dùng sức kéo Lăng Dương vào phòng, chân giơ lên đạp mở cửa, đè cậu ngã xuống giường. Hai người từ đầu tới đuôi chưa từng tách khỏi nhau, mãi đến khi Diệp Lãng bắt đầu giở trò táy máy thì Lăng Dương mới nhận ra điều bất thường, dùng sức đẩy hắn, “Không đúng, anh muốn làm gì?”“Em nói coi?” Diệp Lãng thở hổn hển hỏi, trong lòng rất bất mãn vì tình dục bị cắt ngang.“Nhưng… chưa chuẩn bị gì hết mà?” Đến cả ‘áo mưa’ công ích được phát lần trước cũng vì tỏ tình thất bại mà vứt hết cho Từ Hiền.Diệp Lãng thò tay lần mò ra sau, kỳ tích mò ra được ‘áo mưa’ và gel bôi trơn, Lăng Dương giật cả mình, “Anh, anh lấy đâu ra?”“Vừa nãy gọi điện thoại hỏi Tiểu Hiền, lấy từ phòng ngủ của nó.”Lăng Dương trợn tròn con mắt, “Không phải chứ! Cái này mà anh cũng hỏi nó?”Diệp Lãng thiệt sự cảm thấy đối phương rất dông dài, “Có gì đâu, đến lúc đó mua trả nó là được chứ gì.”“… Vấn đề không phải chỗ này có hiểu không!” Vấn đề ở chỗ như này thì người ta biết anh muốn làm gì rồi!!!“Em nói nhiều thật đấy,” Diệp Lãng khó chịu cúi đầu, lấp kín miệng đối phương.Lăng Dương không nói được chuyện, nội tâm vô cùng sầu khổ, một khắc trước còn là Diệp Lãng dịu dàng săn sóc, vừa lên giường đã tức thì hóa thành Dạ Lang ác quỷ nóng tánh, biết anh là chiến sĩ rồi, có cần đổi phong thái nhuần nhuyễn như vậy không!!Lăng Dương còn đang sầu khổ thì quần áo của cậu chẳng biết đã bị đối phương lột sạch từ khi nào, nụ hôn của Diệp Lãng không ngừng rơi xuống khóe môi, bên tai, cổ, xương quai xanh của cậu. Dưới thế công dày đặc của Diệp Lãng, Lăng Dương không kìm được động tình, suy nghĩ khi nãy đã bị vứt ra sau đầu. Cậu ôm đầu Diệp Lãng, cố gắng nâng eo lên, từ tốn ma xát vào người đối phương, ra ám hiệu mời gọi, đầu lưỡi của Diệp Lãng từ xương quai xanh lại chậm rãi đi dọc lên bờ môi của Lăng Dương, hai người lại nhiệt tình hòa thành một.Xong một nụ hôn, Lăng Dương nhắm mắt thở hào hển, cậu nhận thấy được Diệp Lãng ngồi dậy, nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy đối phương tiến hành bước tiếp theo, cậu không nhịn nổi, mở mắt ra, bắt gặp Diệp Lãng đang đực mặt nhìn chằm chằm ‘áo mưa’ trong tay.“Làm thế nào?” Diệp Lãng hỏi.Lăng Dương quả thực muốn đâm đầu vào ‘áo’ chết quách cho xong.“Anh hỏi em, em hỏi ai? Anh là lần đầu tiên, chẳng nhẽ em không phải ư?”Diệp Lãng tỏ vẻ không tin, “Em còn mang cả cái này không về nhà nguyên đêm.”“Đã nói đây là công ích! Là công ích!”Diệp Lãng nhìn thẳng vào Lăng Dương, chỉ trong một chốc mà gương mặt thay đổi vài loại biểu tình, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vui vẻ, cuối cùng là đắc ý, Lăng Dương hoàn toàn đoán được đường quỹ tích suy nghĩ của đối phương, tức giận đến cào ga giường.“Vậy mà em còn cười nhạo anh là xử nam?”“Em cười nhạo anh hồi nào! Anh đừng có tự suy diễn được không!” Nói thế nào đây, kiểu người tẩm ngẩm tầm ngầm không thích nói chuyện như này đúng là đáng sợ nhất, bạn hoàn toàn không biết trong tim hắn từ sáng đến tối nghĩ cái khỉ gì!Diệp Lãng vẫn còn ngồi đó nửa cười nửa không ngắm nhìn Lăng Dương, Lăng Dương biết rõ đối phương lại đang tự tưởng tượng, song chẳng thể làm gì, đành phải căm hận nói, “Lần đầu tiên của Tiểu Long Nữ cũng đâu phải cho Dương Quá,” Cậu ngửa cổ ra sau, bày thành một POSE mặc người xử trí, “Lên đi, Chí Bình.”Diệp L