pacman, rainbows, and roller s
Cái thùng cơm sát vách

Cái thùng cơm sát vách

Tác giả: Tửu Tiểu Thất

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326682

Bình chọn: 7.5.00/10/668 lượt.

hông sao thốt ra khỏi miệng được.

Ừ, thật muốn ngày đó mau mau đến nhanh một chút.

Hai người xếp hàng một lúc, rốt cuộc cũng đến lượt mình. Sau khi ngồi xuống tâm trạng Lam Sam có phần thấp thỏm, tuy Kiều Phong ngoài miệng nói sợ nhưng thực tế trông anh vẫn trấn định hơn cô. Nhưng dù sao cô chẳng phải thấp thỏm được lâu, đoàn tàu của họ lao theo quỹ đạo ra ngoài với tốc độ cực nhanh.

Kế tiếp, Lam Sam trải qua khoảng khắc kinh khủng nhất tuyệt vọng nhất trong đời mình, dù chỉ 30 giây đồng hồ. Đoàn tàu nhanh chóng phi lên rồi lượn xuống, lên trời xuống đất… Lam Sam cảm thấy như đang sắp chết, nhất định là sắp chết đến nơi rồi.

Cô sợ đến mức nhắm tịt mắt lại, liều mạng thét chói tai:

– A a a a a a a a !!!

Rõ ràng là chỉ có 30 giây, nhưng lại dài như cả đời vậy.

Cuối cùng đoàn xe cũng dừng lại, cô mở mắt, há mồm thờ dốc, như vừa sống sót sau tai nạn, vì quá kinh sợ nên nước mắt lưng tròng.

Kiều Phong quay sang nhìn mặt cô:

– Không phải là không sợ à?

Lam Sam lại hỏi:

– Không phải anh sợ à? Sao không thể tỏ ra sợ hãi chuyên nghiệp một chút…

Anh nhanh tay lau từng giọt nước mắt trên khóe mắt cô:

– Ngốc nghếch, rõ ràng là an toàn mà.

Nhân viên khu vui chơi đến giúp đỡ hành khách tháo dây an toàn, nhìn thấy cử chỉ nhỏ của đôi tình nhân, hiểu ý cười cười.

Lam Sam hơi ngượng, vội vàng xuống xe. Kiều Phong đi theo bên cạnh cô, thấy cô vì quá hoảng sợ mà bước chân lảo đảo, anh thường chạy lại đỡ cô. Trước cửa lối ra có một cửa sổ nhỏ để chụp ảnh. Lam Sam lập tức bị chụp lại, lúc ấy cô đang nhắm mắt, toét miệng, các cơ trên mặt đều nhăn lại, trông khó coi muốn chết, đi bên cạnh cô là Kiều Phong đang nghiến răng cau mày, tuy à vẻ mặt rất ư là táo bón, nhưng vẫn trấn tĩnh hơn cô nhiều. Nhân viên tiếp tân hỏi họ có lấy ảnh chụp không. Lam Sam quả quyết lắc đầu:

– Không.

Kiều Phong lại nói:

– Lấy một tấm đi. – Anh vỗ vỗ đầu cô an ủi. – Yên tâm đi anh sẽ không để ai khác xem đâu. – Nói xong thì móc ví ra.

Lam Sam rốt cuộc nhận ra việc khống chế ví tiền thì tốt thế nào rồi.

Ảnh chụp được in ra, biểu cảm khó coi nhất trong lịch sử cuộc đời cô đã vĩnh viễn được lưu lại trên giấy. Đến tận bây giờ, ngoài lần nhìn thấy cô nhảy điệu cây táo nhỏ, đâu là lần thứ hai Kiều Phong nắm giữ lịch sử xấu hổ của Lam Sam.

Hai người nhanh chóng rời khỏi khu Rồng thép, ngoài trời thời tiết rất đẹp, Lam Sam có cảm giác dường như cô vừa được thấy lại ánh mặt trời vậy. Các bọn nhỏ cùng đi trên chuyến xe của họ liền chạy xuống khu vực bán đồ ăn, chỉ chỉ trỏ trỏ mua hết cái này đến cái kia.

Lam Sam nhìn ly kem thòm thèm, cô chỉ về hướng khu ăn uống, tung mị nhãn về phía Kiều Phong.

Kiều Phong thấy ám hiệu của cô, dẫn cô đến đó, anh hỏi cô muốn ăn gì. Lam Sam nói muốn ăn kem ly.

Kiều Phong gật đầu, đưa tiền cho nhân viên bán hàng:

– Cho tôi mấy cái kẹo bông.

Lam Sam:

– …

Anh cầm kẹo bông, nói với Lam Sam:

– Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, không được ăn đồ lạnh.

Lam Sam cầm tay anh, lắc lắc lư lư:

– Chỉ bây giờ thôi, vừa rồi em sợ muốn chết, anh có thể mua một cái kem ly để an ủi em được không?

Anh đưa kẹo bông ra, cực kỳ tàn nhẫn nói:

– Không được. – Vừa nói vừa cầm chặt balo.

Lam Sam chỉ vào thái dương, cô sắp thèm ăn kem đến chết mất, cô túm tay anh nhất định không thả, vừa sốt ruột, vùa khập khà khập khiễng hôn lên mặt anh một cái.

Trước mặt mọi người cô lại ngang nhiêu trêu chọc anh, Kiều Phong đỏ mặt, bất đắc dĩ móc ví:

– Thật là hết cách với em mà, chỉ hôm nay thôi đấy.

Lam Sam vui sướng nhảy lên:

– Chỉ một cái thôi.

Bên cạnh họ là hai học sinh tiểu học đeo khăn quàng đỏ đang chọn đồ ăn vặt, thấy họ như vậy, hai đứa đều đưa mắt sang nhìn. Cậu nhóc còn rất khí phách hừ một tiếng:

– Ấu trĩ!

Chương 66: Từ Chức

Lam Sam không biết sau này mình có được ăn kem ly một cách thỏa thích nữa không, nên cô tự ăn hết sạch ly kem của mình, lại từ tốn thè cái lưỡi nhỏ ra liếm không còn giọt nào. Kiều Phong đứng bên cạnh nhìn cô ăn, nhìn thấy cái đầu lưỡi béo mập của cô lộ ra, trên đó còn dính một chút kem bơ vàng vàng như xoài, cọ qua cọ lại, họng anh chợt thấy khô nóng, cuối cùng chẳng còn cách nào khác là dời mắt đi không dám nhìn tiếp.

Ăn xong kem, Lam Sam lại được nạp đầy năng lượng, cô đứng dậy, hỏi Kiều Phong muốn đến đâu, Kiều Phong chỉ về hướng rạp chiếu phim 4D:

– Đi xem phim đi.

Phim 4D thực ra chính là phim 3D có thêm một chút cảm thụ xúc giác, ví dụ như khan giả sẽ được thử phản ứng gió, hoặc vài giọt nước mưa,v.v. còn máy vẫn chỉ chiếu phim nhựa 3D. Hiện rạp phim 4D trong khu vui chơi đang tự làm một phim hoạt hình gọi là “Tiểu kiến đại trù”, hiệu quả thị giác thật hơn so với phim 3D một chút, khiến Lam Sam luôn không tự chủ mà né tránh phạm vị nhìn tập kích gì gì đó. Kiều Phong nắm lấy hai vai cô, hai mái đầu kề sát nhau, mặc cho đám trẻ con xung quanh cười họ ngốc nghếch. Xem một lúc lại thành nghiện, Lam Sam đòi xem một lần nữa mới chịu đi.

Rời khỏi khu chiếu phim 4D, họ gặp một vài anh chàng trẻ tuổi đang đi du ngoạn , khoảng tầm trên dưới 20, cứ nhìn chằm chằm vào cô.

Trời nóng, Lam Sam mặc một