Old school Swatch Watches
Cái thùng cơm sát vách

Cái thùng cơm sát vách

Tác giả: Tửu Tiểu Thất

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327025

Bình chọn: 8.00/10/702 lượt.

lại, không biết đã nhìn bao lâu. Ánh sáng trong mắt Tống Tử Thành tăng mạnh, nhìn anh dáo diết như nhìn kẻ thù giết cha anh ta vậy.

Kiều Phong nhướn mi khiêu khích, khóe miệng anh hơi nhếch lên, nói với anh ta trong im lặng: LOSER!

Khẩu hình phát âm quá tiêu chuẩn nên Tống Tử Thành có muốn vờ không hiểu cũng khó khăn. Anh ta giận dữ quay lên, ngồi tại chỗ mà từ từ nghiến răng nghiến lợi. Trước đây Tống Tử Thành chưa bao giờ cảm thấy bản thân là người tốt, nhưng nếu để so sánh với Kiều Phong, anh nghĩ anh vẫn còn đạo đức mẫu mực chán.

Chương 59: Cơm Hộp Trái Tim

Sau khi Lam Sam tỉnh dậy, thấy khóe miệng Kiều Phong cứ nhất mực cong lên, biểu hiện tâm trạng anh không tệ chút nào. Anh chàng này thường chẳng bao giờ cười, nhưng mỗi khi cười giống như hoa nở xuân về, chỉ hận không thể thu ong kéo bướm bao quanh.

Lam Sam ôm một tâm trạng kinh sợ, cố tình nhếch miệng, nói:

– Cười vui vẻ thế, gặp đại mỹ nữ nào đấy?

– Đúng thế.

Cô nhướn mày:

– Cắt, có đẹp bằng tôi không?

– Không kém là bao.

– Hừ hừ hừ hừ.

Sau khi xuống máy bay, vì ba người không cùng đường nên Tống Tử Thành được người tới đón, còn Lam Sam và Kiều Phong tự bắt taxi về nhà. Hai người họ không vào thẳng nhà mà đến tiệm nuôi thú cưng để đón Schrodinger. Schrodinger nghiễm nhiên đã trở thành một bá vương của tiệm rồi. Nó vốn không thích hoàn cảnh sống xa lạ, nên khi mới được đưa đến tiệm nuôi thú kiểng thì tâm trạng hơi cuống quít, nhìn ai cũng khó chịu, gặp ai là lườm người đó, đừng nói đến mèo, đến mấy chú chó nhỏ quanh đó đều cũng sợ nó hết. Mặc dù tâm trạng không được tốt nhưng nó vẫn ăn rất nhiều, đơn giản coi bản thân như cái thùng cơm, cũng may là ông chủ của nó gửi rất nhiều thức ăn cho mèo ở tiệm nên mới tránh khỏi nó ăn hết sạch đồ ở đây. Đây lại vốn là thức ăn cho mèo của một nhãn hiệu nổi tiếng được nhập khẩu từ New Zealand, còn đắt hơn cả thức ăn cho người nữa, nên đôi khi nhân viên trông tiệm chỉ có thể nhìn túi thức ăn cho mèo kia bằng đôi mắt sáng ngời: Ôi đầu năm nay người đúng là sống chẳng bằng mèo mà, bố khỉ người ta cũng muốn nếm thử xem nó như thế nào nha…

Schrodinger vừa nhìn thấy Kiều Phong đã chỉ muốn giận dỗi, từ chối anh bế, nó vẫn còn ghi thù vụ anh đưa nó đến đây đấy. Ngược lại Lam Sam lại trở thành một đối tượng tốt, lúc ôm Schrodinger vào lòng mà nó cũng không trốn cô, Kiều Phong đành kéo hai vali hành lý từ tiệm nuôi thú kiểng về nhà. Trên đường, Schrodinger vô cùng thân mật với Lam Sam, nó tựa trong lòng cô, ngước về phía trước cọ cọ chiếc cổ mềm mại của mình vào ngực cô, Kiều Phong đi bên cạnh chỉ có thể vừa ao ước vừa ghen tị mà thôi.

Tối hôm đó trước khi đi ngủ, di động của Kiều Phong lại rung lên không ngừng, sau đó là tiếng chuông báo email không ngừng nhắc nhở, anh đang cầm một miếng bánh kem nóng hổi ngồi trên bàn, vừa nhâm nhi tách trà vừa kiểm tra tin tức:

Người nhà anh đang gọi anh, họ đang nhiệt tình bàn luận xem hôm nay Kiều Phong sẽ áp dụng biện pháp hành động nào đây, đồng thời mạnh mẽ hẹn Kiều Phong online để lập tức báo cáo tình hình.

Sau khi kiểm tra hết các thông tin, Kiều Phong chỉ đáp vẻn vẹn một câu.

Kiều Phong: Hôm nay bọn con đã hôn môi.

Ngô Văn: !!!!!!!!!!

Đại Ngô: !!!!!!!!!!

Tiểu Kiều: !!!!!!!!!

Kiều Phong: Mẹ gõ thiếu một dấu chấm than rồi.

Tiểu Kiều: !….

Ngô Văn: Được chưa thế? Thế là có ý gì? Định quay mọi người để trêu đùa đấy à? Sao còn chưa nói luôn kết quả đi để người ta còn đến góp vui chứ? Có thể hành động bình thường như mọi ngày được không hà? Nói ngay, là ai hôn ai trước?

Đại Ngô: Thành thật khai báo!

Tiểu Kiều: Ừ.

Kiều Phong: Em hôn cô ấy.

Ngô Văn: Gào khóc oa oa!

Đại Ngô: Gào khóc oa oa!

Tiều Kiều: Gào khóc.

Tiểu Kiều: Oa oa !

Kiều Phong: Thế nhưng cô ấy không biết gì hết.

Ngô Văn: …. Nhảy lầu luôn.

Tiểu Kiều: Hôn một cô gái mà không được sự cho phép của cô ấy là một hành động thô tục đấy, có chuyện gì…

Đại Ngô: Vợ à, bạo luôn đi! Nhớ là không được chửi mẹ nó đâu đấy.

Ngô Văn: Thế bây giờ em định làm như thế nào? Ngày mai còn hành động gì không?

Kiều Phong: Em có một phương án, nhưng cần phải bảo mật đã.

Đại Ngô: Nói thử cha nghe một chút đi? Yên tâm chúng ta nhất định sẽ không tiết lộ chút gì ra ngoài hết, xin thề với trời đấy!

Ngô Văn: Đúng đúng đúng!

Tiểu Kiểu: Ừ ừ ừ!

Kiều Phong: Bảo mật là một nguyên tắc, con sẽ không vì bất cứ nguyên nhân gì để phải vi phạm nguyên tắc này, nếu không thì không còn là bảo mật nữa.

Tối hôm đó, ba người còn lại có cảm giác mình là con chuột đang bị Kiều Phong trêu đùa quay vòng vòng, mà quan trọng nhất là tên tiểu tử thối này không hề cố ý…. Đại khái là hóng chuyện góp vui cũng cần phải trả một cái giá cao nhỉ.

—-***—-

Sáng sớm ngày hôm sau, Lam Sam như thường lệ đã sớm phải cãi cọ một trận với Kiều Phong. Cô trước nay vốn có thói quen ngủ nướng trên giường, sau đó vội vội vàng vàng rửa mặt đánh răng sửa soạn quần áo rồi nhanh chóng lên đường đi làm, còn bữa sáng thì tùy tiện mua chút gì đó trên đường ăn tạm. Kiều Phong lại cho rằng cuộc sống như thế cực kỳ ngu ngốc và nguy hại, vô cùng hăng hái tìm biện