
con ruồi kia. Cô giải thích với anh:
– Máy tính của tôi nhiễm virus, phần mềm diệt virus không diệt được, cài đặt lại máy cũng không ăn thua.
– Đúng vậy, máy tính của cô bị nhiễm virus, trong máy lại không có phần mềm diệt virus nên máy tính của cô không thể phân biệt được và bỏ qua nó.
– Rốt cuộc nó là loại virus gì đấy?
– Máy tính của cô tuy đã được cài lại nhưng vẫn còn lỗ hổng như cũ, chờ một chút sau khi diệt virus tôi sẽ sửa lại lỗ hổng cho cô.
– Sau này nhân viên sửa chữa có thể vá lại lỗ hổng đó.
Ánh mắt Kiều Phong vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, anh bình tĩnh đáp lại:
– Tôi sửa tốt hơn nhiều.
…. Quá tự tin đi!
Kiều tiểu thiên tài tự tin ngồi trước máy tĩnh gõ bùm bùm loạn xạ sau đó nói với Lam Sam:
– Cô có thể quay mặt lại rồi!
Lam Sam liền quay đầu lại, nhìn thấy màn hình sạch sẽ trước mặt, vô cùng sảng khoái. Cô vỗ vai Kiều Phong:
– Làm tốt lắm.
Kiều Phong cúi đầu, nhìn xuống bàn tay cô đang đặt trên vai anh, không hề nhúc nhích.
Lam Sam có phần xấu hổ, rút tay về xoa xoa mặt:
– Tôi, tôi rót cho anh cốc nước nhé.
Kiều Phong lại gõ bàn phím, anh vá lại lỗ hổng trong máy Lam Sam.
Lam Sam đặt cốc nước ấm trên một cái đĩa màn sang cho Kiều Phong, Kiều Phong đưa tay ra đón. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào màn hình, tay nâng cái cốc. Cái cốc không cao lắm, Lam Sam vẫn đang cầm trên tay, lúc anh nâng cốc lên một ngón tay rất tự nhiên trượt qua thành cốc chậm vào tay cô.
Trái tim Lam Sam hơi khẽ run bắn lên.
Sự tiếp xúc ngắn ngủi nhanh chóng tách ra, Kiều Phong nâng chén lên nhấp một hớp, khi anh mở miệng, khóe miệng hơi cong lên, nhưng độ cong này hoàn toàn bị chiếc cốc thủy tinh che mất.
Lam Sam không kím được, khẽ xoa xoa nơi vừa bị anh chạm vào, động tác của cô giống như Tôn Ngộ Không. Kiều Phong vừa sửa vừa giả thích với cô một vài câu, nhưng qua tai
Lam Sam thì cơ bản chỉ là một đống ký tự loạn xạ, cô dựa vào âm thanh êm tai để cố kiếm thêm chút ấn tượng.
Cuối cùng đối phó xong với cái máy tính, Kiều Phong vươn vai một cái, sau đó uống cạn sạch cốc nước:
– Ngon lắm.
Lam Sam xoa cằm, ánh mắt sâu xa nhìn anh:
– Tôi có một vấn đề.s
– Vấn đề gì?
– Nếu cài lại máy thì virus phải mất chứ, vì sao lại xuất hiện tiếp?
– Có trường hợp thời điểm xuất hiện là do phần cứng bị lây, nhưng trường họp này là, –
Anh nói nói, cúi đầu không dám nhìn cô, chỉ chìa cho cô một cái đỉnh đầu đen kịt: – Bởi vì virus ở máy cô là do tôi cài vào.
– Anh….. ! – Lam Sam chống nạnh chỉ vào anh, tức giận đến nỗi ngón tay run run: – Anh có phải bị bệnh không đấy?
– Đúng vậy. – Cảm cúm vẫn chưa khỏi mà.
Lam Sam gãi đầu, cô cảm thấy không nên ầm ĩ với anh nữa, sau đó hít thật sâu, hỏi:
– Rốt cuộc là anh muốn làm gì?
Kiều Phong cúi đầu, đáp:
– Tôi sợ cô sẽ không để ý đến tôi nữa.
– …. – Một bụng đầy giận của Lam Sam bị câu nói này của Kiều Phong làm cho tiêu tan hết. Cô bê một cái ghế đến ngồi trước mặt anh, nói: – Anh ngẩng đầu lên.
Kiều Phong liền ngẩng lên nhìn cô. Không biết liệu có phải ảo giác không, cô cảm thấy sắc mặt anh trở nên nhợt nhạt hơn, khuôn mặt anh cũng gày đi không ít dù mới sau vài ngày không gặp nhỉ?
Cô mềm giọng:
– Sao lại là tôi không để ý đến anh? Rõ ràng là anh không để ý đến tôi mà.
Anh nhìn vào mắt cô, nhỏ giọng nói:
– Xin lỗi.
– Hừ. – lam Sam còn cố tình miết miệng.
Anh bỗng nở nụ cười, một nụ cười dịu dàng có phần lấy lòng:
– Lam Sam, chúng ta làm hòa nha.
Lam Sam gật đầu:
– Được thôi.
– Sau này không giận dỗi nữa nhé.
– ừ.
Kiều Phong thật hứng khởi, thần thái giữa đôi lông mày dâng cao. Anh nhìn Lam Sam cười, trái lại Lam Sam lại cảm thấy ngượng ngùng, cúi đầu nhìn máy tính của mình. Ngắm cái màn hình sạch sẽ, cô hỏi Kiều Phong:
– Anh nhét virus vào máy tôi, tổng cộng là bao nhiêu con ruồi?
– 1024 con.
– Thật độc ác. – Cô xoa ngực. – Còn có gì có thể độc ác hơn thế nữa chứ?
– Còn có gián, cũng chỉ 1024 con.
Trong não Lam Sam hiện lên một màn hình bị phủ kín toàn gián, những con gián đang bò loạn xạ…. không được, quá kinh khủng!
– Đa tạ!
Kiều Phong không thể giải thích nổi:
– Cảm ơn cái gì cơ?
– Đa tạ thiếu hiệp đã chi ân mà không thả gián.
Chương 50: Trò Ân Ái
Ánh đèn trong phòng khách nhà Lam Sam là màu trắng chứ không giống như nhà Kiều Phong. Dưới sắc trắng ấy càng nổi bật sắc mặt tái nhợt của Kiều Phong, dường như hoàn toàn không còn chút máu, ngay đến môi cũng trở nên trắng bệch, ngũ quan của anh trong ánh sáng lạnh đó càng sắc nhọn và góc cạnh, gầy gộc hơn. Hàng mi rậm qua ánh đèn như đôi cánh mỏng mờ mờ trông lại càng suy nhược.
Lam Sam ngẩng cao đầu nhìn anh, nghi ngờ hỏi:
– Kiều Phong ơi, có phải gần đây anh có phải bị yêu nữ dùng để tẩm bổ thải dương bổ âm không?
– Hả? – Kiều Phong há miệng, đợi đến khi kịp phản ứng lại cái ý tứ gọi là “Thải dương bổ âm”, anh mất tự nhiên, cúi đầu: – Không phải thế…
– Vậy sao sắc mặt anh kém vậy?
– Tôi…
Vừa mới nói xong chữ này, bên kia đã có tiếng gõ cửa:
– Có ai không, giao hàng.
Lam Sam chạy ra mở cửa, nhận hàng rồi lấy tiền trả cho người giao hàng. Kiều Phong thấy