
iđưa cho tôi, bản thân thì tháo mắt kính xuống dựa vào ghế nhắm mắt lại dưỡng thần.
“Vậy… Dịch tổng, tôi ra ngoài đây, không làm phiền anh nữa.”Tôi rón ra rón rén đi ra.
“Chờ chút,”Hắn gọi tôi lại, nhưng lại không có mở mắt,“Nghe nói ngày hôm qua tại nhà ăn cô gào lên cái gì là ‘không phải gái bao’? Chuyện này là sao?”
Tôi vừa nghĩ tìm ra đối sách, vừa ở trong đầu lục lọi truy tìm kẻ khả nghi đã đi mật báo tin tức, nhưng đành chịu thua, vì lúc đó cơ hồ tại nhà ăn toàn bộ người trong công ty đều tập trungở đó, người chứng kiến thì quá nhiều. Tôi không biết là tổng giám đốc rốt cuộc là đã nghe đượcnhững gì nữa, lúc này đây cách thông minh nhất chính là thành thật khai báo thôi:“Chỉ là tôi không thể hiểu rõ phạm vi chức trách của trợ lý đặc biệt. Còn những cái khác, đều là lời nói giỡn thôi.”
“Giỡn chơi?”Hắn cuối cùng cũng mở mắt ra nhìn tôi, đôi mắt không đeo kính, càng gia tăng sự nham hiểm,“Nói như vậy cô muốn trở thành gái bao sao?”
Tôi cố gắng kiềm chế hành động đi tông tường. Đây là cái loại lý giải gì vậy chứ, có thể đem lời nói bóp méo đến bước này cho được.
Hắn hình như rất thích thưởng thức biểu tình luống cuống phát hoảng của tôi, qua một lúc lâu mới nói:“Được rồi, tôi cũng chỉ nói giỡn thôi. Đi nói với Hứa Khách bọn họ, hạng mục hợp tác với Luân Gia thành công rồi, buổi trưa tôi mời khách, chiêu đãi mọi người.”
“A, tôi có hẹn với Lạc Lạc rồi, trưa hôm nay phải cùng cô ấy đến bệnh viện.”Tôi buột miệng nói.
“Tôi có nói là mời cô sao? Cô có tham gia vào hạng mục của Luân Gia sao?”
Lúc đàm phán hạng mục Luân Gia, tôi vẫn còn chưa đến… Nhưng mà cũng không cần phải làm mất mặt người ta như vậy chứ.
“Bất quá, cũng đến lúc nên nói cho cô biết lúc nào cần phải thì đi theo rồi.”
Trợ lý ‘đi theo’ phối hợp với tổng tài theo lý mà nói thì là một việc rất thường tình.
Hứa Khách thường ‘đi theo’ Dịch Phàm tham gia các buổi họp ban giám đốc, các buổi hội nghị quan trọng…, Elle và Vinh Mặc Dương thì như tả hữu hộ pháp, ‘bảo giá hộ tống’ Dịch Phàm trong các buổi đàm phám ngoại thương, còn đối diện với công việc nội bộ trong công ty, đứng phía sau Dịch Phàm vĩnh viễn là Alice có nụ cười xinh đẹp.
Còn tôi, Quan Tiểu Bội, trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, thì nên ‘đi theo’ vào lúc nào đây? Thời gian biểu của tổng giám đốc hình như đều phân chia xong hết rồi.
“Đừng nói là lúc hắn ăn cơm, lái xe, đi toa-lét đều phải đi theo nha?”Tôi nói với Lạc Lạc.
“Tiểu Bội, cậu trở nên suy đồi rồi, anh ta đi toa-lét mà cậu cũng muốn đi theo!”
Sự thật chứng minh, miệng của tôi không phải là tạo nên tai hoạ, mà chính là dự báo tai hoạ.
Vào bữa tiệc chúc mừng thành công hạng mục Luân Gia, Dịch Phàm rốt cuộc đã mang tôi đi theo, không phải là vì lương tâm hắn đột nhiên trỗi dậy, mà là hắn muốn duy trì cái vẻ nguỵ trang hoà nhã thân thiện trong lòng những cấp dưới khác mà thôi.
Trong buổi tiệc, hắn nói: Ngoài những lúc bốn trợ lý đi theo tôi ra bên ngoài, còn lại thì đều do Quan Tiểu Bội cô đi theo tôi.
Tôi tính một chút, trừ ra thời gian của bốn người trợ lý, thì chỉ còn chừa lại thời gian lúc hắn ăn cơm, nghỉ ngơi, lái xe… đi toa-lét thôi.
Sau bữa cơm, lúc không có người tôi hỏi dòhắn:“Lúc anh đi toa-lét có cần tôi đi theo không?”
Hắn ngậm tăm xỉa răng trừng mắt nhìn tôi một cái: “Nếu như cô không để ý đến, thì tôi cũng không để ý.”
… Tôi để ý đó. Chương 6Chủ nhật ngày 09 tháng 09Thời tiết: Trong xanh mát mẻ————————————Trong công ty đã có lần ồn ào thảo luận về vụ ‘trợ lý đặc biệt’ là làm những gì, cuối cùng cũng có kết quả rồi.Bởi vì bọn họ thỉnh thoảngcólúc nhìn thấy tổng giám đốc đến nhà ăn nhân viên, đồng thời sẽ nhìn thấy có một người chạy tới chạy lui rót nước bưng trà; Trước khi tổng giám đốc bước ra khỏi cửa bàn công việc thì sẽ thấy có một người xông đến phía trước, mở cửa dọn dẹp đường nghênh đón tiễn đưa; Sẽ thấy sáng sớm vào giờ cao điểm có một người ấn giữ cửa thang máy, âm thầm lặng lẽ hứng chịu những ánh mắt tức giận của mọi người trong thang máy, rồi sau đó chờ đợi tổng giám đốc đại nhân chậm rãi thong thả mà đi vào.Đúng vậy, cái người này chính là tôi, cu li Quan Tiểu Bội.Cuối cùng, các đồng sự đã từng thương xót cho tôi một cô gái trẻ trung mà lầm lỡ biến thành đồng tình vô hạn:“Tổng giám đốc thật nham hiểm nha, đã lấy tiền của công ty, lại còn thuê cho mình một tiểu bảo mẫu toàn năng nữa!”Peter vỗ bả vai tôi nói:“Tiểu Bội, mình sai rồi. Lúc trước mình không nên hiểu lầm cậu là kẻ ham hư vinh bán rẻthân thể mình, bây giờ mình đã biết cậu có nỗi khổ của cậu.”Tôi với trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đầy vẻ tang thương vỗ lại bả vai Peter.Chạng vạng ngày thứ sáu, Dịch Phàm giải tán bốn người trợ lý, thả cho bọn họ cuối tuần nghỉ ngơi, còn tôi phải ở bên cạnh cùng hắn đi dự họp. Lúc tan ca, ở trong thang máy, gặp được một số đồng nghiệp cũng tăng ca muộn mới về.Cùng nhau xuống đến đại sảnh lầu 01 của công ty, một số cô xinh đẹp mỹ miều từng người từng người một nũng nịu chào tạm biệt Dịch Phàm:“Dịch tổng, tạm biệt! Cuối tuần vui vẻ.”“Cuối tuần vui vẻ.”Dịch Phàm hoàn toàn không vội mà đi, đứng tại cửa v