
y rất vui vẻ.”
“Cậu cũng khá hiểu ông chủ của mình đấy chứ.” Lộ Nghiên phụ họa. Cô bỗng nghi ngờ người mà Tiểu Mạnh miêu tả kia liệu có phải Trần Mặc Đông cô biết không.
Lộ Nghiên quyết định không về nhà nữa, chuyển hướng đi Hyatt.
Miếng vải băng trên chân đã rơi mất, tuy miệng vết thương vẫn mở, nhưng cơ bản đã không đau nữa. Lúc tới bàn làm việc của Triệu Phàm, cô thấy Triệu Phàm đang ngẩn người nhìn một bức ảnh, đó là bức ảnh tập thể họ chụp hồi năm nhất đại học, khi vừa hoàn thành nghĩa vụ quân sự, Lộ Nghiên cũng có một tấm.
Lộ Nghiên trêu chọc Triệu Phàm ‘nhìn hoa buộc, nghĩ tới xuân xanh’, rồi bảo anh phải mau tìm bạn gái, nếu không chuyện kìm nén lâu dài có thể sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe và xu hướng giới tính. Triệu Phàm nghe vậy chỉ biết lườm cô một cái.
“Trần Mặc Đông đi rồi mới nhớ đến anh đây.” Giọng nói đầy trách móc.
“Đừng bảo với em là anh ghen nhá, như vậy sẽ khiến sự tưởng tượng của em phát triển đấy.”
Lộ Nghiên thấy Triệu Phàm không có ý định phản bác mình.
“Em muốn quay lại làm việc. Anh xem có gì phù hợp với người nửa tàn tật như em không, mấy ngày cũng được, chân em chắc cũng sắp khỏi hoàn toàn rồi.”
“Thật sự muốn làm việc hay muốn lấy cớ công việc để phân tán tinh thần từ phía nào đó?”
“Sao hôm nay anh nói nhiều thế? Có gì nói thẳng được không, em chán kiểu nói hàm ý ẩn ý lắm.” Lộ Nghiên sốt ruột, ngay cả cách nói địa phương cũng lôi ra.
“Đúng là không thể động vào em, được người ta nuông chiều ngày càng ngang ngược rồi. Em không sợ mình mau già à?”
“Anh mới mau già ấy.” Cô nói xong còn đi tới nhéo tay Triệu Phàm.
“Em đến là để mang cơn tức giận tới cho anh sao? Ai lại vừa đắc tội với em rồi.” Lộ Nghiên nhìn dáng vẻ như anh đây đã hiểu rõ mọi chuyện của Triệu Phàm càng thêm tức giận, quay người bước đi, ngay cả tạm biệt cũng không chào.
Lộ Nghiên chậm rãi về nhà, trong đầu hồi tưởng lại thời gian mấy ngày nay ở cùng Trần Mặc Đông. Đó không phải là nhớ nhung, cô chỉ cảm thấy có chút lạ lùng.
Nhớ lại cuộc sống của hai người, những cuộc trò chuyện của hai người càng khiến Lộ Nghiên cảm thấy không hiểu được chính mình.
Nếu ai đó nói lời ẩn ý, sự nhạy cảm của Lộ Nghiên sẽ xuất hiện, nhưng đa số cô đều không thể hiểu rõ ý tứ trong đó, vì xưa nay cô luôn suy nghĩ theo con đường thẳng thắn. Đối với câu nói của Triệu Phàm, Lộ Nghiên đương nhiên hiểu anh nói gì, cô hối hận lúc đó mình đã quay người chạy trốn, giống như cô gái nhỏ xấu hổ bị vạch trần chỉ có thể trốn chạy. Tuy nhiên, Lộ Nghiên lại không thừa nhận mình ở trong tình cảnh đó.
Lần trước Trần Mặc Đông nói “anh sẽ không giống người khác dỗ dành em như vậy”. Cô đã tự hỏi nhiều lần vẫn không hiểu, lẽ nào anh biết gì đó, hay là hôm trước Triệu Phàm nói gì với anh, Lộ Nghiên có chút nghi hoặc. Cô thừa nhận trong chuyện này mình hơi nhạy cảm, nhưng đôi khi chính mình cũng khó khống chế được suy nghĩ của bản thân. Sự nghi ngờ và bất ổn khiến Lộ Nghiên cảm thấy rất nóng lòng sốt ruột.
May mà lời nói của Trần Mặc Đông luôn khiến cô thấy lạ thường khó hiểu, có lẽ quen rồi sẽ ổn, Lộ Nghiên tự an ủi mình như vậy.
Công việc gần đây của Lộ Nghiên rất nhẹ nhàng. Hiện tại đang vào mùa ít khách của Hyatt nên cô khá nhàn rỗi. Gần đây cô say mê một bộ phim truyền hình được chuyển thể từ một cuốn . Cô rất thích tác giả của cuốn đó, nhưng lại sợ đọc các tác phẩm của bà ấy, đa số đều rất bi thương. Hồi học năm ba đại học, Lộ Nghiên đã đọc cuốn bán chạy nhất của bà ấy khi đó, vì đọc nó mà cô đã từ chối hẹn hò với Thẩm Nham, trốn trong kí túc xá đọc liền một mạch.
Khi đọc đến đoạn cao trào, Lộ Nghiên cố gắng kiềm chế nước mắt. Nhưng đến đoạn nữ chính vì lo lắng nam thứ xảy ra chuyện, vội vàng chạy đến nơi ở cũ của hai người thì cảm xúc của Lộ Nghiên bùng phát, đó là lần cô khóc dữ dội nhất. Thật ra Lộ Nghiên thích nam chính, nhưng lại vô tình có cảm giác thương cảm với nam thứ. Cô cho rằng nữ chính nên ở bên nam chính, nhưng cũng thấy nữ chính nên bắt đầu lại với nam thứ, tóm lại tâm tình cô khi đó vô cùng thương tiếc. Lộ Nghiên giới thiệu cuốn sách với bạn cùng kí túc, họ đều đọc nhưng sự xúc động không lớn, dù chảy nước mắt nhưng cũng không phải vì nghĩ như Lộ Nghiên. Lộ Nghiên khóc đến mức ngày hôm sau mắt cô vừa đỏ vừa sưng phù lên.
Bây giờ nghĩ lại chuyện đó, Lộ Nghiên thấy hơi buồn , cô tự giễu mình. Có thể ngày đó mình đã quá hạnh phúc nên không chịu nổi chuyện hai người yêu nhau mà không có được kết quả hạnh phúc. Cô láng máng nhớ khi đó Thẩm Nham đã nói: “Trên thế gian, loại tình cảm nào cũng có. Yêu nhau không nhất định phải ở bên nhau, không yêu chưa chắc đã không bên nhau. Tình cảm rất mong manh, có thể trong nháy mắt đã bị phá hủy. Không có kết quả nào là không đúng, mỗi chuyện xảy ra đều có tính tất yếu của nó.”
Trong trí nhớ của Lộ Nghiên, đó là lần đầu tiên Thẩm Nham nói một câu dài như vậy. Tuy khi ấy chỉ là lời anh khuyên giải Lộ Nghiên, nhưng dường như câu nói ấy đã miêu tả chân thực hiện tại của Lộ Nghiên và Thẩm Nham. Không có kết quả nào là không đúng, và kết cục của một việc luôn gắn liền với tính tất yếu của nó.
Mỗ