Polaroid
Bước tiếp theo, thiên đường

Bước tiếp theo, thiên đường

Tác giả: Diệp Văn Du

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324274

Bình chọn: 8.5.00/10/427 lượt.

người già rồi.” Trần Mặc Đông ra vẻ thương tiếc.

Chủ quán cháo là một bà cô gần bảy mươi, tóc trắng búi gọn phía sau, tinh thần hoạt bát nhanh nhẹn, trọng âm nhấn rõ ràng. Có thể vì đã quen biết Trần Mặc Đông trước, nên lần đó hai người đi ăn cháo, khi Trần Mặc Đông và bà ấy nói chuyện cũng nói vài câu với Lộ Nghiên.

Lộ Nghiên do dự.

“Nếu đã định rằng chưa xảy ra chuyện gì thì em còn do dự gì chứ?”

“Chính vì chưa xảy ra chuyện gì nên em mới không muốn mờ ám ở cạnh anh.”

“Nhưng em đã nói buổi tối hôm ấy chưa xảy ra chuyện gì, chứ không phủ nhận chuyện trước đó.”

“…”

“Anh nhớ trước đó hình như em cũng không ghét ở cạnh anh mà.”

Hai người đấu khẩu gần năm phút, cuối cùng Lộ Nghiên thua trận, hai người cùng đi đến quán cháo, nhưng Lộ Nghiên không sóng vai đi cùng anh, cô tuyên bố: “Em rất ghét đi cùng anh, vẫn luôn luôn ghét.”

“Từ ‘ghét’ trong miệng em nói sao lại giống ‘không ghét’ từ miệng người khác thế.”

Lộ Nghiên không nói được gì.

Đến quán ăn, quả nhiên gặp bà chủ quán. Đúng là bà ấy vẫn nhớ Lộ Nghiên, còn nói chuyện với cô một lúc, rồi mời Lộ Nghiên một bát cháo loại mới. Bà cô quan sát tỉ mỉ biểu hiện của Lộ Nghiên khi ăn, hỏi cô hương vị thế nào. Lộ Nghiên giơ ngón cái lên, lại muốn ăn thêm một bát nữa, lấy hành động thực tế thay câu trả lời.

Cứ như vậy, quan hệ giữa Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông đã kìm chế thành công tại điểm mờ ám, không rõ ràng.

Sau này khi hai người gặp nhau, không khí hòa dịu đi rất nhiều, nhưng vẫn giữ cách nói chuyện tranh luận như cũ. Càng ngày Lộ Nghiên càng phát hiện người này không những không lạnh lùng, mà có khi tính khí lại rất trẻ con.

Nếu như phải đưa ra một định nghĩa về quan hệ của hai người thì nó giống như mối quan hệ bạn bè lâu năm. Đa số các cuộc nói chuyện là đấu võ mồm nhàm chán, ví dụ như ngẫu nhiên đề cập đến tình hình Bắc Kinh hiện tại, tình hình giao thông bế tắc của Bắc Kinh, hoặc mức độ dân cư dày đặc đáng sợ. Những tình cảm hai người ngầm tránh né trước đây, cảm giác hiện tại, hay sự phát triển của tương lai sau này lại là đề tài không được hứng thú. Thực tế, Trần Mặc Đông đã từng đem chúng ra làm đề tài nói chuyện, nhưng sự hứng thú của hai người quá khác xa nhau, vì thế đối với vấn đề này, im lặng chính là giải pháp đúng đắn nhất.

Trần Mặc Đông cũng không có các hành động như lần trước với Lộ Nghiên nữa, nhưng vô tình khi qua đường, Trần Mặc Đông sẽ khẽ chạm bờ vai cô, hoặc giữ cổ tay, đợi đến khi sang đường mới buông tay. Vì điều này Lộ Nghiên cũng đã phản kháng bằng ánh mắt cảnh cáo, nhưng Trần Mặc Đông chỉ nói: “Muốn tốt cho em mà.”

Trần Mặc Đông thường khiến Lộ Nghiên tham gia vào nếp sống sinh hoạt của mình, anh để mọi chuyện tự nhiên, không miễn cưỡng, chỉ thi thoảng mới dùng mưu kế.

Hôm đó, Trần Mặc Đông đưa Lộ Nghiên về nhà như thường lệ.

Lộ Nghiên cảm thấy Trần Mặc Đông hôm nay rất gian xảo, như đang muốn thực hiện mưu kế gì đó.

“Là tôi… Không quên… Nói sau đi.” Trần Mặc Đông nhận điện thoại, Lộ Nghiên nhìn xung quanh, cố gắng để mình không nghe thấy cuộc điện thoại, nhưng Trần Mặc Đông cũng không nói nhiều.

Trần Mặc Đông nhanh chóng tắt điện thoại, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Lộ Nghiên, khiến Lộ Nghiên không được tự nhiên khi nhìn về phía anh.

“Anh có việc thì đi đi, không cần tiễn em nữa, em sẽ không nói anh trọng sắc khinh bạn đâu.”

“Chỉ sợ trong lòng em nghĩ anh như vậy thôi. Thanh danh rất quan trọng đấy.”

“Hư vinh!” Lộ Nghiên nhẫn tâm đưa ra kết luận.

Một lát sau điện thoại lại kêu lên, Trần Mặc Đông không nghe, sau đó còn kêu thêm hai lần nữa.

“Anh đi đi. Em thân là con gái, có thể nào lại vô tình nhìn một người con gái khác đau khổ!”

“Anh phát hiện hôm nay em đặc biệt nói nhiều, mà toàn là nói những lời khắc nghiệt thôi.”

“Vậy sao?” Lộ Nghiên phủ nhận hoàn toàn.

“Chi bằng em đi cùng anh, anh vừa có thể bảo toàn thanh danh, em lại đỡ phải tự trách mình, vẹn cả đôi đường.”

“Em không đi. Chẳng lẽ em không biết xấu hổ mà đứng bên cạnh hai người sao.”

“Theo như anh biết, một người bạn của người con gái kia đang sở hữu một bộ sưu tập tem, trong tay có không ít lượng tem đã ngừng xuất bản rồi.”

“Vốn đã có người xấu hổ trước rồi, thêm em cũng thế, đi thôi, đi thôi!”

Trần Mặc Đông mỉm, Lộ Nghiên đã bị sở thích thanh cao của mình vô tình lợi dụng rồi.

Đến nơi, mọi người đều kinh ngạc nhìn Lộ Nghiên – vị khách không mời mà đến. Nhưng trong đó thực sự có một chuyên gia sưu tầm tem, tên là Tề Bưu, Lộ Nghiên rất nghi ngờ có phải vì tên như vậy nên anh ta mới có sở thích này. Cô lấy thân phận là bạn của Trần Mặc Đông để chào hỏi mọi người. Được Trần Mặc Đông giới thiệu, Lộ Nghiên và Tề Bưu nói chuyện rất vui vẻ với nhau. Lộ Nghiên học hỏi được rất nhiều điều, Tề Bưu còn hứa hẹn lần sau sẽ chia sẻ đống tem ngừng xuất bản với cô, hai người cùng trao đổi số điện thoại. Vì thế trong khung cảnh huyên náo này lại có một khu yên lặng.

Thực ra Trần Mặc Đông nhận được nhiều điện thoại thúc giục như vậy là vì mọi người ở đây nhàm chán bèn chơi trò đặt cược, xem thể diện của ai có khả năng mời được vị đại thần này tới, đương nhiên