Teya Salat
Bước Chân Cho Nụ Cười

Bước Chân Cho Nụ Cười

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324003

Bình chọn: 7.5.00/10/400 lượt.

ườn ở đây, Hoa đành ngồi cạnh một bụi cây, cứ thế khóc cho đỡ tức.

Hoa không biết vì sao sinh ra nó lại kém cỏi như thế, cái gì nó cũng không bằng mọi người. Chỉ được cái là nó giàu. Bố nó là đại gia bất động sản, kinh doanh lớn tiền tỷ, suốt ngày đất đai, nhưng nó giàu nên ai cũng nghĩ nó kiêu ngạo và bạn bè đều khinh thường nó. Nhưng nếu chỉ vì giàu có mà khinh thì không vấn đề, đằng này hình như nó mang tất cả những cái xấu trên đời! Ngoại hình nó đâu đẹp đẽ gì? Một con bé vừa đen, vừa xấu, giàu có mà ăn mặc luộm thuộm, đầu tóc rối bù. Học hành thì bình thường, chỉ được cỡ Học sinh tiên tiến, đặc biệt là môn Thể dục, nó kém hoàn toàn, năm nào cũng trung bình 5 phẩy 6 phẩy.

Càng nghĩ nó lại càng tức thêm.

“Ủa chỗ này đang làm vườn, ai mà mà lại ngồi ở đây vậy?” – Giọng nói lạ vang lên khiến Hoa giật mình.

Đó là một cậu học sinh cao lớn, đang xắn quần xắn áo, tay thì vẫn cầm xẻng trồng cây nhưng cái phong thái của cậu nhìn cũng đủ biết đó là một cậu học sinh rất khỏe. Hoa xấu hổ quá, trông hắn ta dữ dữ, hay là sao đỏ nhỉ, có ghi tên mình không ta? Vội vàng đứng dậy, nó lau nước mắt. Cậu học sinh đó đã nhìn thấy mặt nó, vội kêu lên:

“Vân Hoa ở lớp 7C đó hả?”

Hoa giật bắn mình:

“Sao cậu biết tên tớ?”

“Danh tiếng nổi nhất trường về độ ốc sên rùa bò còn gì?”

Hoa buồn rười rượi, lại thêm một kẻ đồng minh với lớp mình. Mắt nó lại đỏ lên.

“Bị chê thế cũng đã ngồi khóc, lại còn khóc một mình nữa! Sao không ra khóc bù lu bù loa với chúng nó đi, hoặc là tiếp tục tập chạy cho vượt qua mọi người đi chứ?” – Giọng nói tiếp tục.

Hoa càng ngỡ ngàng thêm. Một lời nói sao nghe “triết lý” như nhà bác học vậy. Rốt cuộc cậu ta là ai mà tốt thế nhỉ? Lần đầu tiên có người khuyên bảo mình.

“Nhưng cậu là ai?”

“Không biết sao?” – Cậu ta hỏi lại.

Hoa cứ cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên, tất nhiên là không biết rồi. Nhưng mình đang lấm lem mặt mũi thế này, làm sao mà dám ngẩng nhìn ai?

“Mạnh Duy, lớp 9A!”

Hoa tưởng có sét đánh đoàng một cái!

Nó ngẩng mặt lên, kệ xác mặt mình còn lấm lem nước mắt….

Qua đôi mắt bị mờ đi bởi những giọt nước, Hoa nhìn thấy trước mặt mình là một gương mặt đẹp đến hoàn hảo. Làn da khỏe mạnh, nét mặt vẫn có đôi chút trẻ con nhưng cũng rất “đàn anh”, sống mũi thẳng tắp khác hẳn cái mũi thấp tẹt lè tè của Hoa, một đôi mắt không phải là hút hồn nhưng dường như có một tia sáng rất lớn trong đó có thể nhìn thấy mọi thứ.

Hoa như chết điếng người. Không phải là vì vẻ đẹp trai tuyệt vời này mà là do người trước mặt nó chính là…

Bỗng có tiếng thầy thể dục gọi:

“Mạnh Duy, ra đây thầy nhờ tí! Cả Hoa nữa, sao lại chạy ra đấy thế hả?”

Mạnh Duy và Hoa cùng chạy ra chỗ thầy. Hoa thì chạy rõ chậm không phải vì nó chậm mà nó sợ lũ bạn lại trêu. Nhưng không ngờ chẳng ai nói gì nó cả. Bởi vì tất cả đã dán mắt vào cậu học sinh Mạnh Duy kia. Nhất là lũ con gái!

Thầy giáo nói to nhỏ gì đó với Mạnh Duy rồi quay ra cả lớp:

“Sắp có Giải báo Hà Nội mới rồi, các em phải tập chạy chuẩn hơn nữa, lớp ta chạy chưa được đâu! Bây giờ thầy mời bạn Duy đến chạy mẫu cho chúng ta. Cả lớp, đặc biệt là Hoa, căng mắt ra mà nhìn!”

Cả lớp phấn khởi cứ kêu ầm lên:

“Anh Duy, mau chạy cho tụi em xem đi!!!”

Mạnh Duy hơi nhếch mép cười, đưa mắt nhìn một lượt cả lớp rồi bắt đầu đi tới vạch xuất phát. Hoa cũng đứng đó, lồi cả mắt ra để xem. Nhiều đứa khinh bỉ nhìn nó, nó cũng không nói được gì bởi vì…

Mạnh Duy cúi người xuống lấy đà, cái động tác chuẩn bị ấy của cậu cũng khiến cho cả lớp lác mắt vì quá đẹp, chứ không phải cái kiểu chổng mông khi thì rõ cao khi thì rõ thấp như chúng nó.

“BÍP!!!” – Thầy giáo thổi còi.

Mạnh Duy đẩy người ra phía trước, bắt đầu chạy. Lúc đầu cậu chạy chậm chứ không hề chạy nhanh vì sẽ tốn sức. Vì đang làm vườn nên Mạnh Duy có xắn quần áo lên, chạy càng dễ, đôi chân dài khỏe khoắn mỗi lúc càng tăng tốc độ với kĩ thuật chuẩn xác từng milimet khiến cho Hoa cũng phải há hốc mồm. Cả lớp reo lên:

“Trời ơi giỏi quá!!!”

“Báo Đốm cố lên, giỏi thật đó!!”

“Anh ơi chậm chút đi em hít bụi của anh mất rồi nè!!!”

Vụt vụt vụt!! Hoa không còn mắt đâu mà nhìn nổi nữa.

“OK, vòng thứ 5 rồi! Dừng thôi Duy!” – Tiếng thầy gọi.

Bụi cứ bay khắp mắt Hoa, cuối cùng thì Duy cũng dừng lại. Mồ hôi ròng ròng trên người, nhưng hầu như cậu không thở hổn hển hay ngồi xuống, vẫn đi đi lại lại quanh đó. Thầy giáo nhìn đồng hồ bấm giờ:

“59 giây!”

Cả lớp 7C như nổ tung:

“Cái gì cơ ạ??? 59 giây chạy hết 5 vòng!!!????”

“Siêu nhân, siêu nhân!!!”

Hoa mắt chữ A mồm chữ O, không thể biểu lộ nổi cảm xúc nữa, cứ thế trơ trơ ra nhìn cậu học sinh đang đứng đó hãnh diện vì thành tích.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Duy chạy mẫu cho lớp 7C nhưng cả trường đều đã biết đến cậu với biệt danh Báo Đốm. Trùng tên với Hoàng Duy – Ngựa Đua và cả hai đều là đối thủ đáng gờm trên con đường chạy đua. Mạnh Duy và Hoàng Duy đều chạy rất nhanh, nhưng đây có thể là lần đầu tiên Mạnh Duy chạy cho cả lớp 7C xem cũng như cho Hoàng Duy xem, đa số Mạnh Duy hay đi thi ở bên ngoài nên ít người chiêm ngưỡng được tốc độ tựa báo đốm của cậu, thậm chí có thể b