
khe cửa, can đảm rọi vào khuôn mặt hoàn mỹ của Gió lạnh, lấp loáng tia cười đáng sợ.
-Hai mươi năm trước Đông Khánh bại dưới tay cha tôi, hai mươi năm sau con gái ông ta có lẽ sẽ khá hơn đấy!
Đầu dây bên kia im bặt, cô gái cứng người sau khi nghe xong câu nói kia, vội vàng ngắt máy, đôi môi nhợt nhạt mím chặt.
Tiếng tút dài vọng ra từ điện thoại, Hàn Phong lại trở về dáng vẻ trầm mặc khi nãy.
Loáng thoáng nghe được cuộc trao đổi, thân nhiệt của Rain bắt đầu nóng hừng hực như lửa đốt.
-Cái tên ranh họ Đình kia, cậu muốn giao tập đoàn Đình Khiêm hay không mặc xác cậu, nhưng nếu Vân Linh có chuyện ,người đầu tiên tôi tính sổ…. là cậu.
Hàn Phong bất động ngồi đó, bộ vest đen hòa vào bóng tối, hoàn toàn không để mắt đến những hành động và lời lẽ dọa nạt của Rain, anh chìm vào thế giới của riêng mình, lí trí xóa sổ cơn u mê từng vướng phải. Để cứu được Vân Linh, Hàn Phong không cho phép bản thân vướng vào bất cứ sai lầm nào khác, tuyệt đối không!
Đèn bật sáng cùng lúc một bóng người cao lớn bước vào.
Ken vất vả ôm cánh tay đầy thương tích, quần áo xộc xệch, mặt mũi sưng tím kinh hãi nhìn Rain rồi bước nhanh về phía Hàn Phong.
Rain trợn mắt, ném cho “nạn nhân số hai” cái nhìn giết người, đốm lửa phừng phừng cháy sáng như muốn thiêu đốt hai kẻ đáng ghét trước mặt.
Mặc kệ mồ hôi rịn ra dữ dội trên trán, Ken vẫn hết sức tập trung vào việc báo cáo.
-Kate đã điều tra được nhóm người bắt cóc, chúng là đàn em của Rose. Một tên trong số đó hay lui tới hộp đêm Black Night bị Jack tóm được. Hắn khai ra người đứng đầu Rose là một cô gái, mệnh lệnh ban đầu của cô ta là giết chết Hạ Vân Linh, nhưng sau đó kế hoạch có sự thay đổi.
Rain chăm chú lắng nghe những thông tin mà Kate đưa về, anh càng kinh ngạc khi Hàn Phong đã biết hết tất cả, những báo cáo kia chẳng qua khẳng định một lần nữa khả năng vượt giới hạn của Gió Lạnh mà thôi. Nhưng Hàn Phong vẫn yên lặng, chứng tỏ có điều mà anh rất muốn biết.
Chiếc điện thoại phát sáng, âm báo tin nhắn vang lên. Bàn tay thon dài mau chóng cầm lấy điện thoại, một tia sáng vụt qua nơi đáy mắt.
-Khu rừng!
Bị chất giọng lạnh lẽo quen thuộc cắt ngang, Ken có chút ngỡ ngàng nhưng ngay lập tức bản năng của một chuyên viên được huấn luyện bộc phát.
-Vâng. Là khu rừng nằm ở phía Bắc trung tâm thành phố, đó là cứ điểm của Rose. Kate gần như hết cách để ép tên đó khai ra, chúng quá trung thành, dù vậy chúng tôi……
Trong khi Ken vênh khuôn mặt trầy xướt thật khó coi để kể công , thì với tốc độ ánh sáng hai chàng trai xoèn xoẹt lao ra khỏi cửa.
Những bước chân vội vã nện xuống nền gạch, bóng dáng mệt mỏi giờ đây to lớn hơn bao giờ hết. Vì ẩn bên trong nó là hai trái tim, hai nỗi lòng nặng trĩu, chất đầy bao hình ảnh, nhớ thương về cô gái của họ.
Tình yêu rồi sẽ vượt qua sóng gió hay chỉ là chiếc lá bị cuốn đi ? Là hạnh phúc hay tiếp tục rơi vào vô vọng ? Tất cả đều có thể xảy ra.
Cháp 35:Bóng tối (2).
Bóng tối ngang nhiên chiếm đoạt mọi thứ, cướp đi những hạnh phúc, yêu thương. Mang lại sự mất mác và thương tổn.
Trên chiếc giường cũ kĩ, thân người bé nhỏ vẫn nằm bất động. Khuôn mặt nhợt nhạt, vẻ tều tụy khiến Nhã Nhi cảm thấy vô cùng xót xa.
Suốt hai ngày Vân Linh bất tỉnh, Nhã Nhi luôn nắm chặt tay cô, ánh mắt hy vọng ấy chưa bao giờ vụt tắt.
Như lúc này đây, Nhã Nhi với bộ đồng phục nhào nát, đầu tóc rối bù bết chặt vào má, cố dùng bàn tay đầy vết xước đánh thức cô bạn.
-Vân Linh à! Có nghe tớ nói không ? Mau tỉnh lại đi. Sao cậu lại thế này ? Đừng tưởng là có thể dễ dàng thoát khỏi tớ. Mau tỉnh lại cho tớ, Hạ Vân Linh…hức hức.
Giọng nói mang sự tức giận nhỏ dần rồi lẫn vào tiếng khóc nức nở. Nhã Nhi gục đầu xuống mép giường, vùi vầng trán nóng hổi vào bàn tay lạnh lẽo của Vân Linh.
Nỗi sợ hãi, cơn đau và những giọt nước mắt cứ thế hòa vào nhau, khiến cô gái nhỏ co rúm thân người, mắt chăm chăm nhìn về Vân Linh.
Trong cơn mê man, Vân Linh nghe thấy tiếng gào khóc rất lớn của ai đó, nhưng tay chân cô lại tê cứng, cơ thể rát buốt, hơi thở mệt mỏi dần yếu đi.
Giữa làn khói mờ đục, cô thấy mẹ đang nắm chặt tay mình, âu yếm vuốt ve mái tóc xoăn ngỗ nghịch, ánh mắt lấp lánh tia cười.Bàn tay mẹ thật ấm áp, tràn đầy những yêu thương mà Vân Linh mong nhớ bấy lâu.
Cô khẽ mỉm cười, đôi chân vô thức nhấc lên, cô sẽ đi cùng mẹ, sẽ bước theo ánh sáng ở phía xa, nơi không có những đau đớn, tổn thương, không có hận thù và giết chóc. Chốn bình yên ấy chỉ thuộc về những thiên sứ như mẹ, Vân Linh rất muốn đến đó.
Nhưng sau lưng cô một lần nữa vọng tới tiếng gọi thật to:
-Vân Linh à !
Cô quay đầu, một ánh mắt thâm trầm nhìn cô, khuôn mặt đầy nếp nhăn vô cùng ấm áp. Là cha, người luôn ở phía sau cô, quan tâm, răn dạy Vân Linh từ bản lĩnh đến cách sống. Ông sẵn sàng đánh đổi mọi thứ vì cô, thiên thần bé bỏng của cả Hạ gia.
-Vân Linh, quay lại!
Giọng nói hết sức giận dữ vang lên, Rain nhăn mặt, nghiến răng kèn kẹt. Từ khi mẹ qua đời, anh luôn cố hết sức bảo vệ cô. Dù hai người hay cãi nhau, dù anh hay nói khích, chọc phá Vân Linh nhưng cô biết, bao nhiêu năm qua anh không ngừng tìm