
làm việc. Vy quyết định ra khỏi phòng
Vy dừng chân ở phòng khách, cảm giác điều bất ổn. Cửa nhà bị mở!
“Rõ ràng đã khóa. Trừ khi…” – Vy định thần, đôi chân thoăn thoắt và nhẹ nhàng như mèo di chuyển vào phòng bếp, cầm lấy con dao nhỏ.
Vy núp ở một góc tường, nếu kẻ đột nhập muốn vào phòng ngủ của ba mẹ hay vào phòng làm việc, phòng đọc đều phải đi qua chỗ cô nhóc đứng. Vy hoàn toàn bất động, đôi mắt tinh anh chăm chú vào bóng đêm. Không nằm ngoài dự đoán, một cái bóng đen cao lênh khênh lướt qua chỗ Vy. Không hề sợ hãi hay lo lắng, Vy rón rén tiếp cận từ phía sau.
Cô nhóc bất ngờ nhảy lên, ôm ghì lấy kẻ đáng nghi, lưỡi dao kề ngay cổ hắn. Kẻ đột nhập đứng sững, hơi bất ngờ vì bị tấn công.
– Là kẻ nào? Sao dám đột nhập nhà ta? – Giọng Vy lạnh lùng, chứa đầy đe dọa
Kẻ lạ không nói gì, nhanh như chớp, đôi tay hắn như thép của hắn tóm chặt cánh tay Vy và bằng sức mạnh của kẻ trưởng thành, hắn vật cô nhóc ngã kềnh xuống sàn. Nhưng vẻ như hắn cố tình không mạnh tay, không hề muốn Vy đáp đất đau. Vy lập tức giơ con dao nhọn lên, song Vy cũng lập lức cảm thấy điều không đúng. Sự đụng chạm vừa rồi gây cảm giác thân thuộc với cô nhóc. Tay cầm dao nới lỏng, đôi mày Vy giãn ra:
– Anh…
Kẻ cao lớn ngồi xuống, tay búng tách vào trán Vy:
– Bé ngoan, không tồi đâu!
Vy hạ dao, thở hắt ra:
– Anh Thiên! Làm gì mà anh lén lút như ăn trộm thế.
Thiên mò tay xuống đất lấy con dao từ tay Vy:
– Chơi dao nguy hiểm đấy, anh sợ bé rồi!
Vy vẫn nằm dưới đất, cơ thể thả lòng:
– Em suýt nữa kêu ba mẹ, anh về thật đấy à.
– Anh gọi mẹ không nghe nên phải về chứ.
– Anh thừa biết mẹ không sao cả. Trò ghen tuông của mẹ lại còn lạ gì. Mà… sao anh bảo bị gãy tay 2 tuần trước?
Thiên bật cười khinh khích:
– Lừa gái thôi bé!
– Biết ngay mà! Ai làm anh gãy tay được em cũng cho tài!
Thiên nháy mắt, cúi xuống bế thốc Vy lên
– Ax.. bỏ em xuống …
– Rồi búp bê, yên lặng nào!
…
Mặt trăng tròn vạnh lửng lơ giữa biển khơi. Ánh trăng dịu dàng hôn lên bờ cát mịn. Tĩnh lặng. Chỉ còn nghe tiếng sóng vỗ rì rào và tiếng gió reo vi vu như lời thì thầm dịu êm không nghỉ.
Trên hành lang bên hông của ngôi nhà gỗ trắng, cô gái đứng dựa vào lan can. Đôi mắt băng lãnh nhìn sâu vào không gian vô tận, xa xăm giữa biển. Băng không suy nghĩ gì, đầu óc cô trống rỗng. Những gì đã qua, cô không có thói quen nhớ lại hay ân hận, những gì sắp đến, cô càng không suy tính. Chỉ là một thoáng bất chợt, ngoảnh lại, cô thấy mình đã đi một chặng đường dài.
Hai cánh tay từ phía sau vòng ôm lấy eo Băng, thật nhẹ nhàng. Một giọng nói thì thầm bên tai cô:
– Vẫn giận anh à?
Ánh mắt Băng lạnh lùng đưa đi hướng khác:
– Buông ra.
Nhưng cánh tay Phong càng xiết chặt hơn:
– Em không tin anh nữa à?
Băng khẽ nhíu mày, hơi thở nhè nhẹ của Phong trên cổ làm trái tim cô hơi xao động:
– Tin thế nào? – Nhưng giọng cô vẫn lạnh như băng
Một nụ hôn thật nhẹ lên cổ Băng, rồi lên vành tai, lên mái tóc mềm:
– Tin là anh yêu em. Chỉ em.
Băng từ từ quay lại, ngước lên nhìn Phong. Rồi cô bất giác lắc đầu nhè nhẹ, mái tóc khẽ rung lên
– Quá lâu từ ngày ấy rồi…
Bàn tay Băng đẩy Phong ra, nhưng lập tức bị Phong tóm chặt lấy, áp tay cô vào ngực mình:
– Em có chối bỏ thì nó vẫn là sự thực. Em đang lo lắng điều gì vậy, Băng?
Tên của Băng thốt ra từ miệng Phong, một giây đã làm tim cô ngừng đập
– Phải, đã quá lâu, nhưng là quá đâu để em quên những gì anh đã nói – Ngón tay Phong đưa lên miết nhẹ vành môi mềm – Nếu em muốn nghe lại…
Băng định mở lời phản đối nhưng đã bị môi Phong ép chặt. Nụ hôn như tan ra, hòa vào tiếng gió, quyện vào tiếng sóng vỗ từ ngoài đại dương đưa vào.
Dù đã bao lâu, dù đã bao xa từ ngày Phong và Băng thực hiện được ước mơ sống trong một ngôi nhà gỗ gần biển, nhưng cảm xúc của hai trái tim chẳng những chưa hề vơi đi, mà theo thời gian nó còn mãnh liệt hơn. Tình yêu luôn được chứng thực bởi thời gian.
Môi Phong rời làn môi mềm, đặt lên mi mắt, lên trán Băng. Băng nghe rõ từng lời kề bên tai mình:
– Nếu tôi phải giết em, thì tôi sẽ chĩa súng vào tim mình trước. Nếu em phải giết tôi, thì tôi muốn được chết trong vòng tay em. Thế gian này không ai quan trọng hơn em, ngay cả bản thân tôi nữa…
Tim Băng hoàn toàn tan chảy, những gì gọi là lo lắng, bất an, nghi ngờ bay theo gió, biến tan.
– Dù trời có sụp xuống thì hãy cứ dựa vào tôi. Yêu em…
– Mãi mãi … – Giọng Băng nhẹ bẫng
– Mãi mãi… – Phong lặp lại, môi cậu lại tìm đến đôi môi Băng…
Gần đó, có hai kẻ đang núp sau cánh cửa lén nhìn ra. Cùng lúc, hai cái đầu khẽ lắc, Thiên và Vy cùng chẹp miệng. Tay Thiên đưa lên bịt mắt nhóc em:
– Cảnh nóng, bé không được nhìn!
Nhưng lập tức Vy kéo tay Thiên ra:
– Em nhìn cảnh này không biết bao nhiêu lần rồi, anh trai!
Thiên lại chẹp miệng:
– Chậc, ba cũng thật không tệ. Mà, chuyện gì cũng dạy anh sao mỗi chuyện này chẳng thấy dạy nhỉ?
Nghe tiếng anh thở dài, Vy ngước lên, nói bằng giọng “ngây thơ” hết sức:
– Không lẽ anh… bất lực?
Thiên cốc nhẹ vào đầu nhóc em:
– Bất lực cái đầu em này! Mà – Thiên nhíu mày – Nói thật đi, vụ mùi nước hoa lạ trên áo ba, là em