
an và khoảng cách.
Nếu Phong không thể tỉnh lại, thì đó là định mệnh…
12 giờ đêm.
Từng giọt nước mắt rớt xuống trên má Băng. Nước mắt. Mặn. Trong veo. Và hình như đã trở nên muộn màng.
“Đừng khóc… khi không có tôi ở bên…”
– Tại sao sinh ra đã ở hai thế giới khác? Tại sao số phận lại khiến chúng ta gặp nhau? Tại sao định mệnh lại tàn khốc đến vậy. Có phải… số phận là định mệnh không…
Băng rướn người, cô muốn nhìn Phong thật gần, mắt cô vẫn nhòe ướt.
– Nếu có kiếp sau… vẫn sẽ yêu anh… như lúc này…
Môi Băng gần lại môi Phong, gần hơn…
– Mãi mãi… mãi mãi…
Và Băng đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn thật nhẹ. Cô nhắm nghiền mắt. Giá mà khoảnh khắc này ngừng lại. … Một giọt nước mắt rơi xuống và đáp khẽ trên má Phong. Môi Băng rời khỏi môi Phong, và cô từ từ mở mắt…
– Mãi mãi… thật sao?
Tim Băng sững lại. Phong đang nhìn cô, ánh nhìn thật dịu dàng. Cô có đang mơ không?
Ngón tay Phong nhẹ nhàng đưa lên, lau khẽ giọt nước trên khóe mắt Băng.
– Đừng bao giờ khóc nữa, được không? Tôi… không muốn em phải khóc…
Băng lắc đầu, lắc quầy quậy, không rõ là đồng ý hay phản đối hay không gì cả. Nhưng nước mắt cô cứ trào ra không ngớt. Cô lấy tay bịt chặt miệng để những tiếng nấc không phát ra…
Không thể diễn tả nổi cảm xúc trong Băng lúc này. Cứ như vừa được tái sinh.
– Ông chủ!- Tên cận vệ cúi đầu.
– Sao rồi?
– Trên tất cả các bộ đồng phục của người chuyển hàng mà những tay đàn em mặc ra ngoài hôm nay đều gắn máy ghi âm, tất cả đều hoạt động tốt và không có dấu hiệu nghi vấn nào.
– Ta cũng đoán vậy, chỉ là muốn kiểm tra cho chắc chắn thôi. Khi chưa rõ địa điểm thực hiện giao dịch mà muốn báo cho cảnh sát biết thì phải báo từ lúc xe hàng chưa rời khỏi khu biệt thự để lũ cớm chuẩn bị trước!
– Ý ông chủ là trước khi xe hàng rời đi thì có kẻ trong khu biệt thự đã thông báo trước với lũ cớm? Ông chủ đang nghĩ tới kẻ nào…
– Chỉ những kẻ được ra ngoài tự do và có khả năng liên lạc được với phía ngoài dù đang trong khu biệt thự!
– Nếu vậy, trừ hai cậu chủ trong nhà ra thì… kẻ bị nghi ngờ nhất là…
– Gọi tới đây!
…
– Em sợ sẽ mãi đánh mất… Chấn Phong.
Phong ngồi trên mép giường, thay chiếc sơ mi mới. Bất giác, cậu khẽ nhíu mày vì tim nhói lên. Vết thương qua 10 tiếng đã bắt đầu liền, nên có lẽ là do những triệu chứng đau tim lâu nay.
Phong không ngờ mình có thể sống được, mà làm sao cậu bước đi được cùng Tử Thần khi mà trong tiềm thức vẫn nghe tiếng người con gái ấy khóc. Còn Băng, lúc này, cô đứng trước Phong cách chừng một bước chân như một kẻ có tội.
– Em sợ… hối hận lúc ấy đã muộn.
– Sống thật với lòng mình có phải dễ chịu hơn không?
– Nhưng làm sao sống thật được khi còn mục đích quan trọng chưa thực hiện?
Phong giơ tay kéo Băng lại sát mình:
– Em còn muốn tiếp tục thực hiện sao?
Mắt Băng đang lơ đễnh đâu đó, chợt liếc sang nhìn Phong, có vẻ nghĩ ngợi. Rồi lại lơ đễnh nhìn xuống, đưa tay cài tiếp hàng khuy áo cho Phong.
– Nếu tiếp tục, sẽ có ngày… em và tôi trở thành kẻ thù!
– Không ai đưa dao cho kẻ thù rồi bảo hãy giết mình đi đâu! – Băng thầm thì:
– Em… có thể từ bỏ tất cả không?
Tay Băng khựng lại, cô chưa nghĩ đến điều đó. Liệu tình cảm cô dành cho người con trai ấy có đủ lớn để làm vậy?
– Tôi có đủ quan trọng… để khiến em từ bỏ tất cả? Những mưu tính, những hận thù…
Băng cúi gằm mặt, cô không biết phải trả lời thế nào, đúng hơn là chưa đủ thời gian để suy nghĩ.
Ngón tay Phong nâng nhẹ cằm cô lên:
– Nhìn tôi đi! Và trả lời cho tôi biết… Em… có yêu tôi?
Ánh mắt nhìn Băng dịu dàng nhưng cũng đầy quyền lực làm cô khuất phục. Cô khẽ gật đầu.
Phong luồn những ngón tay vào mái tóc mềm, đặt lên môi Băng một nụ hôn êm ái. Và như không kiềm chế được, cậu bỗng xoay người đẩy Băng nằm xuống giường. Khá bất ngờ, nhưng Băng không hề phản kháng.
Phong chống hai tay lên, cậu không rõ nổi, mình đang thèm muốn người con gái ấy đến thế nào. Mắt cậu như dán vào đôi môi mềm. Quên hết mọi thứ. Kiềm chế. Tự chủ. Phong cúi xuống tiếp tục một nụ hôn nhưng lần này mãnh liệt hơn… Băng không có ý định chống cự, mà dường như còn đáp trả.
Nhưng Phong không chỉ muốn thế, cậu muốn nhiều hơn!
Rời khỏi làn môi mềm, Phong tiếp tục cúi xuống hôn lên cổ Băng. Làn da mềm như lụa làm Phong không cách nào dứt khỏi ham muốn tột cùng. Bộ não phát những tín hiệu “kiềm chế” yếu ớt và vô dụng. Lý trí bất lực với ý nghĩ chiếm đoạt của con tim.
Phong kéo cổ áo sơ mi Băng mặc ra và không dừng lại. Một tay cậu lần xuống theo đường ve áo, cởi chiếc khuy đầu tiên. Tay kia lần xuống nữa, kéo vạt áo sơ mi lên, những ngón tay tiếp xúc nhẹ trên phần da thịt ở hông với đường eo cong tuyệt mỹ… Cậu ngày càng bị kích thích.
Bất chợt, Phong khựng lại. Ham muốn không giảm. Lý trí chưa tìm ra cách để trỗi dậy. Nhưng cậu dường như cảm nhận được sự “không thoải mái” của Băng. Cô không chống cự nhưng cũng không tỏ ra hưởng ứng nữa. Cô không sợ Phong. Hoàn toàn không! Nhưng cảm giác lạ lẫm làm cô căng thẳng. Phong nhận ra hai bàn tay Băng đang siết chặt. Cậu nuốt khan, và từ từ chống tay dậy…
Tim Phong nhói lên. Cậu không biết mình vừa làm trò g