
– Cám ơn cậu Ba… đã để lại lối mòn cho tôi.
Tay hắn giở nhanh những trang sách đầu tiên… hắn phát hiện ra một trang được đánh dấu … Chương IV: “Căn bệnh mất cảm giác – SMITH-AGEN”
8 giờ sáng.
Chấn Khang vừa đi đâu đó về, vào phòng với chiếc hộp rộng, dài nhưng dẹt trên tay.
– Người đẹp! Xem ta mang gì về cho em này!
Cậu đặt chiếc hộp lên bàn, quay lại nhìn Băng, cô đang ngồi trước bộ ghép hình vừa hoàn tất. Chỉ thiếu mỗi một mảnh ngay chính giữa. Cô nghiêng đầu nhìn.
– Chà… xong rồi cơ à. Ta không có hứng thú với trò giết thời gian này, nếu làm chắc phải cả tháng mới xong.
Khang lại chỗ Băng, ngồi xuống, gõ nhẹ lên trán Băng.
– IQ của em không thường đâu… Bao nhiêu nhỉ? Ba ngày mà em làm xong công việc ta phải mất một tháng?
Băng quay lại nhìn Khang, vẻ dửng dưng.
– Không hoàn hảo! – Khang hiểu cô đang nói về mảnh ghép đã bay vào gầm giường.
– Được rồi. Trên đời làm gì có cái gì là hoàn hảo. Ta vừa mua cho em một bộ mới, to gấp đôi bộ này đấy. Em ra xem thử đi!
Trong phòng ngủ, đèn thắp trên bốn bức tường lớn, trải đều thứ ánh sáng màu vàng ấm áp khắp gian phòng… Yến Chi nằm kềnh xuống giường, úp mặt vào gối… “Anh ấy lại mất tích rồi… haizzzzzzzzz…”. Cô quay mặt sang bên, áp má lên gối “Mẹ ơi, con gái bất hiếu chẳng thể đi thăm mẹ để thông báo việc con đã lấy chồng rồi… Con không quên đâu… hôm nay là sinh nhật mẹ mà…”
Chi lăn một vòng trên giường, lim dim mắt. Chợt, cô thấy một góc giấy lộ ra dưới mép gối. Chi đưa tay lôi nó ra… không phải giấy… là một tấm ảnh. Cô bất giác bật dậy, căng mắt nhìn vào khuôn mặt trong khuôn hình. Là một người phụ nữ khoảng ngoài 30, rất hiền, và rất đẹp.
“Giống… trông giống anh Phong! Không lẽ… là mẹ?” – Chi cúi đầu, cười tươi rói – “Con chào mẹ, con là vợ anh Phong ạ! Hình như mẹ mất khi anh Phong còn rất nhỏ… anh Phong hẳn phải yêu mẹ lắm nên mới giữ hình mẹ ở bên thế này…Mẹ… cho con gọi mẹ là mẹ nhé… Con muốn có một người để gọi là mẹ lắm! Mẹ à…”
Bỗng, Chi ngẩng đầu lên. Phong đang đứng ngay cạnh giường. Cậu nhìn Chi, ánh mắt lạnh lẽo pha lẫn tia nhìn chết chóc… Cậu đã thấy Chi đang cầm thứ gì.
– Anh Phong… em…
Phong đưa tay giật lại tấm hình trên tay Chi. Cậu cố kiềm chế cơn giận đang muốn bốc lên… Chi cúi mặt, thấy sợ, sống lưng ớn lạnh. Cô biết Phong đang rất giận nhưng lại không biết phải xin lỗi thế nào.
Phong siết chặt tay, nuốt cơn giận xuống, quay người bước đi…
– Đừng đi! Em… xin lỗi! Em chỉ vô tình thấy nó thôi!
Phong vẫn không dừng bước…
– Em rất vui khi nhìn thấy mẹ anh… em chỉ muốn gọi một tiếng mẹ thôi… em không có người để gọi mẹ… mẹ anh… đẹp lắm!
Bước chân Phong chợt chậm lại.
– Mẹ em mất từ khi em còn chưa biết nói… em thậm chí còn chẳng nhớ được khuôn mặt của bà ấy… giống như em chưa từng được gặp mẹ mình vậy… em xin lỗi… em chỉ muốn gọi mẹ thôi mà… em xin lỗi…
Phong đứng sững lại… khi nghe thấy… Chi khóc… Cô đưa tay gạt những giọt nước mắt chảy dài.
– Anh Phong không còn mẹ, chắc cũng hiểu được cảm giác của em. Anh Phong… cô đơn lắm phải không?
Cô bước xuống giường, tiến lại gần Phong…
– Trái tim anh trở nên vô tình vậy… có phải vì nỗi cô đơn… quá lớn không?
Tim Phong chợt se lại, hai bàn tay nắm chặt.
– Anh đừng giận em nữa nhé. Vừa nhìn thấy mẹ anh, em bỗng có cảm giác rất thân thiết… giống như nhìn thấy mẹ mình vậy… Mẹ anh… cũng là mẹ em… được không? Em… cũng gọi là bà ấy là mẹ… được không?
Một khoảng im lặng, Chi lúng túng không biết nói gì tiếp. Bỗng…
– Tùy – cô!
Tim Chi sững lại… Phong đã bước ra đến cửa. Giọng nói ấy… không đáng sợ… nhưng có âm vực thật trầm và sắc… Chi như không tin vào tai mình “Anh ấy… anh ấy… vừa nói… nói chuyện… với mình sao???”
Trưa.
Chi xách mấy túi đồ lớn vào phòng, đặt lên bàn kính. Cô phủi tay.
– Em quên chưa nói, hôm nay là sinh nhật mẹ em. Bà ấy… giờ đang ở một vùng cỏ xanh rì thơm mát phía Bắc cơ. Em muốn thăm phải đi mấy giờ bay liền nên ít khi có thời gian đến lắm. Em chúc mừng sinh nhật bà ấy ở đây vậy… anh cùng em…
Chi quay lại nhìn, nhận ra Phong đang ngồi dưới bệ cửa sổ lớn, dựa tường, laptop đặt cạnh. Trông cậu như đã ngủ… Yến Chi rón rén lại gần, ngồi xuống.
– Đôi mắt anh… chỉ có thần thái khiến người khác cảm thấy sợ thôi. Lúc anh ngủ trông hiền lắm, có biết không hả? Chồng em… đẹp thật… mi dày chưa này… mũi cao chưa này…- Chi khẽ vuốt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa bên mắt Phong, sợ cậu tỉnh giấc. Không ngờ Phong tỉnh dậy thật. Cậu mở mắt… Chi đang ở cự li… rất gần… Chi bối rối nhìn ra chỗ khác, má ửng hồng.
– Em… em chỉ định… – Cô lại nhìn Phong – lau mồ hôi cho anh thôi. – Cô đưa tay áo quệt nhẹ lên trán Phong. Những cử chỉ dịu dàng và quan tâm ấy cho Phong một cảm giác lạ kì. Không khí phảng phất mùi nước hoa nhưng Phong thấy dễ chịu hơn nhiều so với lần cảm nhận đầu tiên.
10 giờ đêm. Công việc trong ngày đã xong, đám giúp việc lần lượt trở về phòng ngủ. Thụy An về phòng dành riêng cho quản gia.
Vứt chiếc khăn tắm lên bàn, An thả mình xuống giường.
– Điên thật, cô chủ đó không nhận ra mối nguy hiểm đang cận kề ngay cạnh sao? Lại còn tự tin sẽ giữ được chồng, thật quá ngây