
Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ
Tác giả: Tịch Nguyệt Giảo Giảo
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327095
Bình chọn: 8.5.00/10/709 lượt.
nh giờ, rồi lại thức dậy rửa ráy, tiếp tục thêu thùa.
Vì làm liên tục như vậy, nên đến tầm chiều tối ngày hôm sau chiếc túi thơm cuối cùng cũng đã hoàn thành, thân giữa màu xanh da trời, bao quanh màu tím, tôi thêu lên đó hình tiên thú bạch hổ, điểm xuyết thêm những hoa văn màu đen, nền màu tím, móng vuốt sắc nhọn, ngẩng đầu ngạo nghễ liếc tới, khí thế hơn người, sinh động như thật, tuyệt đối là thứ đồ thượng phẩm trong các thượng phẩm.
Sau khi cho những hương liệu do Vô Song mang tới như long não, bạc hà… rồi luồn chiếc dây màu vàng vào, vậy là đã hoàn thành chiếc túi thơm hoàn hảo, tuyệt mỹ.
Đương nhiên đây chỉ là hoàn hảo, tuyệt mỹ trong mắt tôi mà thôi, còn đường Thiên Trọng đang muốn thứ gì thì tôi hoàn toàn không thể nào đoán biết được.
Đáng tiếc là ngày hôm nay Đường Thiên Trọng không hề đến đình sen chỗ tôi ở.
Vô Song đã đi hỏi mấy lần liền, nghe nói ngài đã hồi phủ từ lâu, có điều bệnh tình của Nhiếp chính vương trở nên nghiêm trọng, hầu gia chẳng thể nào an tâm nổi, nên hiện đang ngồi bên cạnh phụ thân, nhất thời không đến đây được.
Tôi không biết trong lời nói này còn ẩn chứa bao điều, nhưng nếu như có liên quan tới Nhiếp chính vương Đường Thừa Sóc, thì đã không còn đơn giản là quan hệ giữa người cha hiền, con thảo nữa. Trên có Thái hậu, Hoàng thượng, dưới có thần dân bách tính, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn trừng trừng vào những động tĩnh xảy ra trong phủ Nhiếp chính vương. Những chuyện nhi nữ thường tình bị đặt sang một bên cũng là điều hoàn toàn nằm trong dự liệu.
Tôi đợi đến tận giờ Hợi vẫn không thấy ngài tới, không chịu nổi sự mệt mỏi sau cả ngày vất vả, tôi đặt chiếc túi thơm sang bên gối rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đang lúc ngủ ngon nhất thì tôi cảm thấy bên cạnh dường như có người, vẫn còn cho rằng mình đang ngủ mơ, vội vã đẩy ra thì lại càng bị ôm chặt hơn. Cùng lúc ấy vầng trán tôi chợt cảm thấy ướt át, cảm nhận được chiếc hôn nhẹ nhàng trên đó.
Tôi vội vã mở mắt ra, vừa hay nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm, đen láy của Đường Thiên Trọng.
Ngài đang nhìn về phía tôi, thấy tôi kinh hoàng, đôi mày lập tức giãn ra rồi nói: “Là ta đây, cứ ngủ tiếp đi”.
Tôi chống người dậy, nhìn ra chiếc đèn nhỏ chập chờn trong phòng rồi hỏi: “Bây giờ là canh mấy rồi?”
“Sắp canh tư rồi, ta chợp mắt một lát rồi phải nhập cung luôn”.
Ngài cầm chiếc túi thơm lên rồi hỏi: “Tại sao lại là bạch hổ?”.
Tôi liền đáp: “Những hoa văn hổ có thể trừ tà đón điềm lành, tránh tai cầu phúc. Từ cổ chí kim bạch hổ luôn được tán tụng là thần tướng dũng mãnh, oai phong. Hầu gia địa vị cao quý, lại là người anh hùng lẫm liệt, rất xứng với hình ảnh loài bạch hổ, không còn ai thích hợp hơn ngài”.
“Ồ”. Ngài cầm chiếc túi thơm trong tay ngắm nghía, đột nhiên lại cau mày hỏi: “Vậy tại sao không thêu hoa văn rồng cho ta? Ta ngược lại cảm thấy rồng lượn cửu thiên, uy bá thiên hạ lại càng phù hợp với bản sắc nam nhi đại trượng phu hơn”.
Lúc nói câu này, ngài đang tựa người vào thành giường, sắc mặt hiện lên tươi tắn, hân hoan lạ thường. Ánh mắt lấp lánh, hào hùng, tráng chí, đúng là khí chất của con người có thể đạp cả thiên hạ dưới chân mình.
Từ lâu tôi đã biết ngài có dã tâm không nhỏ, chí tại thiên hạ, nhưng hôm nay ở trên giường nghe ngài nói ra mà không hề đắn đo, sợ hãi, che giấu điều gì, thật sự khiên tôi toát mồ hôi lạnh, chỉ còn biết mỉm cười nói: “Tự cổ, trái thanh long, phải bạch hổ, hai thần thú đồng hàng thiên hạ, không hề phân biệt cao thấp, trên dưới”.
“Thật sao?”. Đường Thiên Trọng chăm chú nhìn tôi rồi chậm rãi cất lời: “Lẽ nào nàng không cảm thấy ta thích hợp trở thành chủ nhân của Đại Chu hơn thằng nhãi ranh Đường Thiên Tiêu hay sao?”.
Ngài thật sự coi thường Đường Thiên Tiêu, thật sự không cam tâm cúi đầu xưng thần trước Đường Thiên Tiêu.
Tôi theo bản năng định phản bác, nói cho ngài biết rằng Đường Thiên Tiêu không hề vô năng như bề ngoài, mà thật sự là một kỳ tài mưu lược, thân thủ bất phàm không hề yếu thế hơn ngài – Đường Thiên Trọng chút nào.
Thế nhưng suy nghĩ kỹ càng, một là Đường Thiên Trọng chưa chắc đã không nhận ra được Đường Thiên Tiêu thật sự là con người thế nào. Hai là tôi cũng không muốn tiết lộ quá nhiều bí mật của Đường Thiên Tiêu, để tránh làm cho Đường Thiên Trọng cảnh giác, gây nguy hại cho ngài.
Huống hồ chi, tôi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, có thể tránh cuộc tranh giành hoàng quyền giữa hai huynh đệ họ càng xa càng tốt.
Suy ngẫm một lúc, tôi liền đáp: “Nếu như hầu gia muốn thiếp làm một chiếc túi thơm thêu hình thanh long, thì thiếp sẽ làm lại một chiếc khác”.
“Không cần đâu”. Đường Thiên Trọng dường như đang sợ tôi lại cắt đôi chiếc túi thơm đó, vội vã rút tay ra phía sau cất chiếc túi thơm vào dưới chiếc gối của mình rồi nói: “Chiếc này nàng làm rất đẹp, nếu như rảnh rỗi thì hay làm giúp ta một chiếc như thế này nữa, nhưng thêu hình thanh long. Ừm, nếu như có thể thêu thêm một chiếc có hình phượng nữa cũng hay, nàng giữ luôn mà dùng”.
Tôi nghe thấy ngài nói một câu rất đẹp, đầu óc đang căng như dây đàn cũng từ từ giãn ra hơn, nhưng sau khi