
Bí mật tình yêu phố Angel
Tác giả: GirlneYa ( Quách Ni )
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3211331
Bình chọn: 7.5.00/10/1133 lượt.
bà nữa, tôi đi chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai đây. Bye bye……
“Hựu Tuệ, bà vẫn còn nuôi hy vọng chiếm giải nhất đó hả?” Tô Cơ vừa rướn cổ dài ra nhưng cổ hươu để quan quan sát tình hình của các tuyển thủ bên trường Sùng Dương, vừa thì thầm với tôi.
Việc mà tôi đã quyết thì nhất định sẽ làm được, chả lẽ bà không tin tôi sao?”
Cuộc thi lần này không chỉ giúp tôi lấy lại lòng tin của cô hiệu trưởng Bạch Ngưng mà còn lấy lại cả danh hiệu Ngọc nữ trường Minh Đức nữa. Có chết cũng không được thua!
“Woa,
vui quá đi,! Hôm nay được chơi cùng với mọi người!” Hiểu Ảnh thấy không khí rộn ràng, vui như ơ cờ trong bụng.
“Hiểu Ảnh, bà làm ơn động não hộ tôi.
Đây không phải trò chơi mà là cuộc thi đấu thực sự! Kết quả sẽ được ghi vào học bạ đó!” Tô Cơ bực mình hét tướng vào tai Hiểu Ảnh.
“Hu hu hu hu… Tô Cơ, bà cần gì phải gào tướng lên thế! Bà làm tôi điếc cả tai.”
“Trước hết xin được giới thiệu với các bạn hạng mục thi đấu đầu tiên vủa cuộc thi thể thao toàn năng, đó là chạy việt dã. Chạy việt dã được chia làm hai nhóm đó là nhó nam và nhóm nữ. Nhóm nam sẽ phải chạy mười kilômet, còn nhóm nữ chạy tám kilômet. Trên đường có tất cả năm điểm dừng, giúp các tuyển thủ có thể nghỉ ngơi và đổi số, tuyển thủ tham dự phải nhận số mới có thể chạy tiếp. Trong quá trình thi đấu không được nhờ người khác chạy thay hoặc đi xe, nếu phát hiện ai vi phạm sẽ bị tước quyền thi đấu.”
MC vừa dứt lời, cả sân vận động bỗng dưng hoan hô ầm ĩ, tiếng hò hét cứ như đợt sóng thần đập thẳng vào tai đau điếng.
“Chuyện gì thế nhỉ? Chỉ giới thiệu luật thi đấu mà cũng bị kích động đến thế cơ à?” Tôi ngạc nhiên nhìn về phía phát ra âm thanh vừa rôi, chỉ thấy đen kịt, toàn là học sinh trường Sùng Dương.
“Có gì lạ đâu, trường Sùng Dương năm năm liền đều là quán quân của thi đấu thể thao toàn năng nên họ vênh vang cũng phải.”
Cái gì? Năm năm giữ quán quân.Xem ra không thể xem thường thực lực của trường Sùng Dương rồi.Nhưng mà, năm nay sẽ khác với những năm trước kia vì trường Minh Đức đã có Tô Hựu Tuệ này! Khà khà, Tô Hựu Tuệ sẽ thay đổi lịch sử, chứng minh cho tụi học sinh trường Sùng Dương biêt thế nào là sức mạnh của Ngọc nữ trường Minh Đức.
“Trật tự nào, e hèm… Tiếp theo đây là hạng mục thức hai: Thi giữ thăng bằng. Những tuyển thủ thi chạy việt dã về đến đích trong khoảng thời gian quy định mới được tham gia cuộc thi thứ hai. Hạng mục này đòi hỏi người tham gia trong khoảng thời gian ngắn nhất giữ thăng bằng đi qua cầu gỗ hai mươi mét này. Nếu ai rơi xuống cầu gỗ, dù do bất kỳ nguyên nhân nào cũng bị loại, không được tham gia thi đấu hạng mục thứ ba.”
“Rầm!” Cả người tôi như bị sét đánh trúng, cứng đờ ra.
Cầu gỗ giữ thăng bằng, Tô Cơ thương cảm nhìn tôi.Tôi còn nhớ dạo nọ Tô Cơ và Hiểu Ảnh lôi tôi đi trượt băng, khổ nỗi mới vào sân được nửa tiếng thì có đến hai mươi phút tôi chỉ biết ngồi bệt trên sân băng, vừa bò dậy lại ngã, cố bò dậy lại ngã tiếp…
Nói chung thượng đế cũng thong minh lắm, ai bảo tôi thông minh quá, dại não phát triển mạnh, chiếm cả phần của tiểu não, thành ra khả năng giữ thăng bằng của tôi cực kém.
“Hạng mục thứ ba: Bơi vượt chương ngại vật. Những tuyển thủ vượt qua cuộc thi thứ hai sẽ được tham gia hạng mục thi đấu khó nhất là bơi vược chướng ngại vật. Cuộc thi này cũng phân ra nam riêng va nữ riêng, cự li bơi khác nhau nhưng đích đến giống nhau, ai về đích trước sẽ giành được giải quán quân của đợt thi thể thao toàn năng lần này!”Cầu gỗ thăng bằng, bói vượt chướng ngại vật? Ối má ơi! Đây rốt cuộc đây là thi đấu toàn năng hay là “tam đại cực hình” vậy? Độ khó mỗi lúc một tăng tiến! Tôi nhòm về phía vạch xuất phát thấy lúc nhúc hơn sáu tram người của những đội tham gia. Hơ hơ hơ hơ… Cạnh tranh khốc liệt thế này mới xứng tầm với “nữ hoàn thi đấu” Tô Hựu Tuệ ta chứ! Các ngươi đáng thương thật, chỉ là “vật lót đường” cho người ưu tú như ta thôi.
“Tô Hựu Tuệ, tụi mình rất thần tượng cậu!”
“Hoa khôi trường Minh Đức, Tô Hựu Tuệ muôn năm!”
“Tô Hựu Tuệ tuyệt quá, Trường Sùng Dương tụi mình không xứng đáng làm đối thủ của bạn ấy! Hu hu hu hu!“
“Haiz, Hựu Tuệ này, ngay từ đầu tôi đã biết không thể thắng cô, dù bây giờ có thua, Kim Nguyệt Dạ này cũng tâm phục khẩu phục! Cô quá mạnh!”
Hơ hơ hơ hơ! Phải thế chứ, phải thế chứ! Hừ hừ! Tụi học sinh trường Sùng Dương và cả tên Kim Nguyệt Dạ nữa, nhớ mở to mắt ra mà nhìn Tô Hựu Tuệ này di nát các người dưới chân như thế nào. Hơ hơ hơ hơ!
“A, nhóm Kim Nguyệt Dạ ở đằng kia kìa! Tiểu Huyền Huyền, Hiểu Ảnh ở đây nè!” Hiểu Ảnh chẳng thèm quan tâm tới cuộc thi, dù bị “nhấn chìm” trong biên người đang gào thét như điên dại thế mà nhỏ ta vẫn hét toáng lên rồi chỉ tay lia lịa về phía cách chỗ này không xa lắm, khiến mọi người xung quanh đều quay sang, mắt trợn tròn nhìn. Hic, may mà tôi và Tô Cơ đã quen cái tính “coi mọi người xung quanh như củ khoai lang” của nhỏ ta, tốt nhất nên giả vờ không quen biết nhỏ cho đỡ ê mặt.
Nhìn theo phía tya Hiểu Ảnh chỉ, hóa ra đó là đường chạy cua trường Sùng Dương. Tôi trông thấy một đám nữ sinh đứng lố nhố nhảy nhót, vây kín quanh “ba hoàng tử Sùng D