
Bí mật tình yêu phố Angel
Tác giả: GirlneYa ( Quách Ni )
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3210784
Bình chọn: 9.5.00/10/1078 lượt.
“Ồ, vậy honey xem bức ảnh này trước đã…” Kể cả đứa ngốc cũng biết đàng sau nụ cười của tên Kim Nguyệt Dạ là lời cảnh báo đanh thép.
“Ha ha! Không cần đâu, không cần đâu!” Tôi đành lủi thủi quay về chỗ ngồi.
“Đừng lo bé yêu, tôi sẽ không bán bé đi đâu…” Hắn nhìn tôi rồi quay mặt đi, cười khùng khục đến run cả vai. “Hơn nữa tôi đi buôn bé chỉ tổ lỗ chỏng gọng…”
“Cậu chết đi! Dám mở miệng nói những câu như thế à? Cho cậu biết tôi còn là trinh nữ đáng giá ngàn vàng đấy nhé!” Câu cuối cùng tôi như hét thẳng vô mặt tên Kim Nguyệt Dạ.
Trên xe đang ồn ào như cái chợ vỡ bỗng im thin thít, mọi ánh mắt đổ dồng về phía “phát ngôn viên” là tôi. Tôi vội vàng thu mình lại, mặt đỏ như cái mông khỉ.
Hi1c, ối trời ôi, ước gì có cái lỗ nẻ để tôi chui vào.
Hu hu hu… Tại sao lại trúng kế của thằng cha này chứ? Tại sao chứ?
Xe bắt đầu chuyển bánh, tôi cảnh giác cao độ ngó chằm chằm tên Kim Nguyệt Dạ. Có lẽ do trí não làm việc quá độ nên khi ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài xe từ từ lướt qua, chẳng bao lâu sau tôi đã tựa đầu vào cửa xe, ngủ như chết lúc nào không biết.
Có ai đang kéo lông mi của tôi…
“Biến mau!” Tôi bực mình huơ tay đuổi đi.
“Hựu Tuệ à, cô dậy mà xem ảnh ngủ đến chảy dãi này! Hơ hơ…”
Chảy dãi? Ảnh? Tôi mở to mắt. Má ơi! Trước mặt tôi là khuôn mặt to tổ chảng của thằng cha Kim Nguyệt Dạ.
Tôi hốt hoảng ngồi bật, xung quanh hành khách đang ngủ say, ngoài cửa kính là những hàng cây xanh như lùi lại phía sau. Á… tôi đang bị tên Kim Nguyệt Dạ bắt cóc cơ mà.
Khoan! Hắn vừa nói gì nhỉ? Ảnh chảy dãi? Tôi vội giơ tay lên lau khóe miệng, làm gì có… Lau lại lần nữa xem nào!
“Ha ha… Ha ha ha ha…” Kim Nguyệt Dạ bò lăn ra ghế cười sặc sụa.
Có gì đáng cười chứ? Đồ dở hới Tôi lườm hắn một cái nhưng thằng cha này còn cười to hơn cho tất cả các hành khách đều tỉnh giấc, cáu bẳn nhìn chúng tôi.
“Nhà xe xin thông báo, xe đã đến bến, xin mời hành khác lấy hành lý của mình…”
“Xuống xe thôi…” Tôi chưa kịp định thần thì đã bị hắn kéo xuống xe.
“Đưa đây!
“Cái gì?”
“Vé xe! Tôi thấy cô giấu trong ba lo!” Hắng đúng là ranh mãnh, chẳng có việc gì qua được hắn. Vì sợ bị hắn vứt ở nơi khỉ ho cò gáy mà tôi đã lén lấy trộm ví tiền và vé xe giấu đi.
“Oái!” Vừa cho tay vào ba lô.
Ví đâu? Hồn tôi như lìa khỏi xác, sờ lại lần nữa.
Kính, lược, khăn, giấy ăn, quạt, mũ… Không thấy! Không thấy đâu cả!
“Tô Hựu Tuệ! Cô đừng bảo là làm mất rồi nhé!” Kim Nguyệt Dạ trừng mắt lên cảnh cáo tôi.
“Híc… để tôi tìm lại…” Tôi lật tung ba lô lên một lần nữa để tìm.
“Cô đừng nói với tôi là cô làm mất vé xe lẫn ví tiền của hai chúng ta rồi nhé!” Ánh mắt hắn mới đáng sợ làm sao!
“Ha ha… Tôi… làm mất thật rồi!”
…
Tôi mếu máo không biết làm gì hơn, ngước mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ.
“Ai chà, biết làm sao được! Xem ra phải xài cách ‘đặc biệt’ vậy…” Hắn thở dài, cười méo xẹo.
“Cách gì? Cách gì nói đi?”
“Thế này nhé…”
Kim Nguyệt Dạ thì thầm vào tai tôi…
“Làm… làm thế có ổn không?” Tôi ngờ vực.
“Không sao đâu! Cứ nghe theo lời tôi đi…” Kim Nguyệt Dạ cười rất tự tin rồi nháy mắt với tôi.
TWO
Cáng đến gần trạm soát vé tim tôi càng dập nhanh dữ dội… Khi đến cổng soát vé, tim tôi đập mạnh đến nỗi suýt rơi ra khỏi lồng ngực.
Làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ làm thế thật…
Tôi còn chưa kịp manh động, Kim Nguyệt Dạ đã ôm tôi vào lòng, run rẩy nói:
“Em gái, em gái… Anh cầu xin em đừng có xảy ra chuyện gì! Nếu không anh làm sao còn mặt mũi gặp mẹ ở dưới suối vàng đây!”
Nằm trong lòng Kim Nguyệt Dạ, tôi hoảng đến mức hai mắt mở to thô lố như hai quả trứng gà. Hắn có cần phải diễn nhập tâm đến như thế không? Hắn ôm tôi chắt đến nỗi tôi sắp tắt thở…
“Đừng có ngọ nguậy, phải bắt chước giống như đang hấp hối ý!” Kim Nguyệt Dạ vừa chảy “nước mắt cá sấu” vừa thì thào nhắc tôi.
Tôi đành ti hí mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ, tim nhói đi, làm ra vẻ không còn cảm giác, hai mắt nhắm nghiền.
Không nhìn thấy gì, không nghe thấy gí hết… Mặc hắn làm gì thì làm…
“Em à, em phải nhờ kỹ! Không phải bố mẹ vứt bỏ chúng ta đâu, bố mẹ… bố mẹ sẽ quay lại tìm chúng ta mà!” Kim Nguyệt Dạ tiếp tục vờ than khóc.
“Ôi, hai đứa trẻ này mồ côi à? Đáng thương quá…”
“Chứ còn gì nữa, cả hai đứa này đều mặt mũi sáng sủa, thông minh, nếu là con tôi thì tốt biết mấy!”
“Trên đời này có nhiều người bất hạnh quá…”
Mọi người xung quanh bàn tán không ngớt, xem ra quỷ kế của hắn đã thành công rồi…
“Hu hu hu hu… Tất cả đều là lỗi của anh, ở trường em bị bạn bè bắt nạt, mà anh chỉ mãi đi làm kiếm tiền nên không thể chăm sóc được em! Hu hu hu… bây giờ em bị bệnh, đưa em đi khám thì lại làm mất ví tiền… Tất cả đều là lỗi của anh…”
Có cái gì ươn ướt trên mặt tôi ý nhỉ? Tôi len lén hé mắt…
Thánh thần ơi! Thằng cha này khóc cứ như thật, nước mắt lã chã từng giọt từng giọt rơi xuống má tôi.
“Hừm! Tội nghiệp quá!”
“Hai anh em nhà này khổ thật!”
Oh yeah! Thành công rồi! Tôi mừng thầm trong lòng…
“Tuýt tuýt! Tránh đường, tránh đường! Sao lại túm tụm lại vậy?” Một người đàn ông có giọng nói rất hung dữ đang tách đám đông ra tiến về phía chúng tôi.
Ối, không phải là cảnh sát chứ? Tôi cảm thấy mối nguy hiểm