
Bí mật tình yêu phố Angel
Tác giả: GirlneYa ( Quách Ni )
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3210581
Bình chọn: 8.00/10/1058 lượt.
tôi mà mời qua tiếng lại, tôi không biết nên làm thế nào. Ông chú râu xồm nãy giờ vẫn ngồi yên lặng, dường như cuộc khẩu chiến của hai vị hiệu trưởng không hề ảnh hưởng đến ông ta…
“E hèm! Xin lỗi… hai thầy cô! Tôi thấy việc quan trọng nhất bây giờ là giải quyết vấn đề này như thế nào!”
Ông chú râu xồm cuối cùng cũng lên tiếng, cả hai hiệu trưởng đều im lặng.
“Em Tô Hựu Tuệ, tôi biết đây là một việc khó chấp nhận được, nhưng tôi hy vọng em có thể thành thật trả lời, chiếc điện thoại này có phải của em không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn ông chú râu xồm đang mỉm cười. Xin lỗi! Cháu không thể bị đuổi học được… Tôi hít một hơi dài rồi lắc đầu nguây nguẩy!
“Không phải của em! Vậy tại sao trong máy lại toàn là ảnh cua em, em có thể giải thích được không?”
“Ơ… Cái này…” Tô Hựu Tuệ ơi là Tô Hựu Tuệ, nói dối mà không biết đường?
Tôi thấy mình như đang vùng vẫy đấu tranh giữa sự sống và cái chết…
“Tô Hựu Tuệ, em suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời!” Hiệu trưởng Bạch lo lắng nói.
Nghĩ kỹ… nghĩ kỹ…
Tôi vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Chẳng biết có phải do nóng bức, ngột ngạt quá hay không mà trán tôi mồ hồ kê nhễ nhại…
“Tô Hựu Tuệ em mau thừa nhận đi! Kim Nguyệt Dạ của trường thầy thắng chắc rồi!”
“Tô Hựu Tuệ, em phải suy nghĩ cẩn thận! Nếu thừa nhận thì em sẽ bị đuổi hoc đó!”
“Tô Hựu Tuệ! Tôi hy vọng em trả lời thành thật!”
Hu hu hu… Tại sao… Tại sao tôi lại đọc được suy nghĩ của họ! Không! Không! Tôi không muốn biết. Tôi sợ hãi bịt chặt tai lại, nước mắt sắp ứa ra đến nơi!
THREE
Tích tắc! Tích tắc! Tích tắc…
Mười mấy phút qua đi… phòng hiệu trưởng Bạch im phăng phắc! Chỉ có một bầu không khí u ám đến rùng mình.
“Vậy…” Thầy Nhã Văn phá tan sự im lặng đáng sợ, “Em không có bằng chứng chứng minh chiếc điện thoại này không phải của mình đúng không?”
“…” Tôi phải trả lời sao đây? Tôi làm sao có thể chứng minh nó không phải của mình chứ?
“Tô Hựu Tuệ, em đã vi phạm nội quy trường Minh Đức. Với tư cách là trợ lý chủ tịch, tôi sẽ đưa ra quyết định như sau: Em Tô Hựu Tuệ, do vi phạm điều thứ nhất nội quy của trường nên phải chịu hình thức kỷ luật buộc thôi học…”
Tôi giống như tảng đá lạnh lẽo trên đỉnh núi, trơ gan ngồi đó, đầu óc trống rỗng…
“Khoan đã…”
Binh!
Cửa phòng hiệu trưởng bật mạnh ra.
“Kim Nguyệt Dạ?”
Mọi người trong phòng đều ngạc nhiên, tròn mắt nhìn người vừa xông vào.
Hắn… hắn đến 9dây làm gì vậy? À… định đến làm nhân chứng tố cáo tôi chứ gì?
Ha ha, muộn rồi! Ngươi đến muộn rồi! Ông chú râu xồm đã tuyên án “tử hình” ta rồi…
“Kim Nguyệt Dạ, em đến đây làm gì?” hiệu trưởng Thôi kinh ngạc.
Kim Nguyệt Dạ vừa thở gấp, vừa gật đầu mỉm cười rồi xiêu vẹo bước vào.
Sao điệu bộ hắn đi nom kì cục thế… Tôi nhìn hắn trân trân.
“Chào cháu, Kim Nguyệt Dạ!” Ông chú râu xồm mỉm cười.
Thấy ông chú râu xồm ở đây, Kim Nguyệt Dạ cũng ngạc nhiên không kém.
“Chú…” Kim Nguyệt Dạ khẽ thốt lên.
“Kim Nguyệt Dạ, em có thể nói cho biết lí do tại sao em xông vào phòng hiệu trưởng không?” Hiệu trưởng Bạch vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Kim Nguyệt Dạ.
“Sao cô lại ở đây?” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười hỏi tôi.
“Tôi sẽ không ở đây lâu đâu, đúng như ước nguyện cậu nhé, tôi bị đuổi khỏi trường Minh Đức rồi!” Đáng ghét, đáng ghét! Sao tôi lại vô dụng đến thế, nước mắt cứ ứa ra! Tô Hựu Tuệ, thua thì cũng phải thua cho vẻ vang! Đừng trở thành trò cười cho đối thủ!
“Duổi học! Tại sao? Vì cái điện thoại kia à?” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười quay người bước tới bàn hiệu trưởng, cầm điện thoại của tôi đút vào túi áo.
“Hắn… hắn làm gì vậy?
Hành động của Kim Nguyệt Dạ khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ.
‘Điện thoại này là của em! Em tìm suốt từ sáng đến giờ mà không thấy, hóa ra là ở đây! Ha ha ha…” Kim Nguyệt Dạ cười rạng rỡ.
Hắn… hắn nói linh tinh gì vậy?
Điện thoại này… là của hắn!
Tại… Tại sao… Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Kim Nguyệt Dạ, em nói gì? Điện thoại này là của em?” Hiệu trưởng Bạch mắt sáng bừng như chết đuối vớ được cọc. Hóa ra cô không muốn đuổi học tôi, nhưng tại sao…
“Vâng!” Kim Nguyệt Dạ khẳng định chắc như đinh đóng cột, trong lòng tôi lại có cảm giác nặng nề như đeo đá.
“Vậy tại sao trong máy toàn là ảnh của em Tô Hựu Tuệ?”
“Bởi vì Tô Hựu Tuệ là bạn gái em, lẽ nào không thể lưu ảnh của bạn gái mình trong điện thoại ạ?”
“Bạn… bạn gái!’ Tất cả mọi người đều há hốc mồm đến nỗi xém chút nữa rớt cả quai hàm. Người há hốc mồm to như ếch ộp chính là tôi.
Bạn gái!
Hắn… hắn đang nói nhảm gì vậy? Rốt cục hắn định làm gì? Kim Nguyệt Dạ, người không biết làm thế sẽ lãnh hậu quả thế nào ư?
“Khà khà, cái này tôi có thể làm chứng!” Ông chú râu xồm đến lúc này mới lên tiếng.
“Không… không phải thế!”
“Bé yêu, bây giờ không phải là lúc xấu hổ! Xin lỗi nhé, anh đã tới trễ, để em chút nữa phải gánh tội thay!”
Đây là Kim Nguyệt Dạ sao? Đây là kẻ luôn trêu chọc tôi, lấy tôi làm trò vui sao?
Thấy tình thề xoay chuyển một trăm tám mươi độ, hiệu trưởng Bạch mắt sáng như bắt được vàng.
“Nói như vậy, đây là điện thoại của em phải không?”
“Vâng, là của em!” Kim Nguyệt Dạ vẫn cười tươi rói.
“Kim Nguyệt Dạ, nếu em thừa nhận chiếc điện thoại