Insane
Bí mật tình yêu phố Angel

Bí mật tình yêu phố Angel

Tác giả: GirlneYa ( Quách Ni )

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210451

Bình chọn: 10.00/10/1045 lượt.

ười co rúm ró dưới dưới gốc cây, ôm đầu run như cầy sấy, miệng cứ lảm nhảm cái gì ấy…

Còn phía sau tên đó… Ối! Tôi ôm chằm lấy Lý Triết Vũ.

“Ma nữ… treo cổ!”

“Hơ hơ hơ hơ…” Con ma nữ treo cổ đó cười khanh khách. Đừng có đến đây, đừng có mà đến gần tôi!

“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Là tôi mà…”

Dù Hiểu Ảnh có đứng ngay đàng sau tôi lúc này tôi cũng chẳng dám quay lại. Xin lỗi Hiểu Ảnh, tôi quá nhát, không đủ sức cứu bà!

“Hựu Tuệ, tôi đóng giả ma nữ treo cổ có giống không? Bà xem nè…”

Cái gì? Cái gì? Hiểu Ảnh đóng giả ma nữ treo cổ?

Tôi chầm chậm quay đầu lại. Đúng là Hiểu Ảnh thật. Nhỏ ta để tóc tai xõa xượi, không biết kiếm đâu cái dây thừng đỏ choét buộc vô cổ, miệng ngậm một chiếc lưỡi giả dài thè lè đến tận ngực…

“Hơ hơ, hay lắm phải không? Hựu Tuệ, đây là lần đầu tiên tôi đóng ma nữ đó! Có ngầu giống ma trên phim không?”

“Khâu Hiểu Ảnh!” Tôi chỉ muốn cắn cho nhỏ ta một phát chết tươi, đã đi ngược kế hoạch lại còn huênh hoang.

Nhưng tôi lại nhìn thấy tên Lăng Thần Huyền ngồi sụp xuống đất, run cầm cập, đến bây giờ mắt vẫn nhắm tịt… Không ngờ tên khỉ đột này bình thường ra vẻ ta đây, coi trời bằng vung thế mà gan bé như con muỗi!

“Tha cho con! Ngài ma tha cho con…”

“Tiểu Huyền Huyền! Là mình mà! Không vui à?”

“Không, không…”

“Là tôi, Vũ đây!”

“Vũ?”

“Ừ…”

“Vũ! Cứu tôi với!” Đàn ông con trai lớn tướng rồi mà nhát chẳng kém tôi, hắn ôm chầm lấy Lý Triết Vũ như kiểu ôm phao cứu hộ.

“Huyền, bình tĩnh nào!”

Không hiểu sao nhìn thấy Lý Triết Vũ đối với Lăng Thần Huyền tốt như thế, tôi lại có cảm giác hụt hẫng. Có lẽ đối với ai cậu ấy cũng dịu dàng như vậy.

“Xin lỗi Tiểu Huyền Huyền mà! Mình định chọc cậu cho vui thôi! Đừng sợ… lần sau mình sẽ đóng giả cái gì đó đỡ sợ hơn vậy…”

Úi giời! Lại còn có lần sau nữa! Tôi trừng mắt nhìn, bỗng thấy tên khỉ ngốc Lăng Thần Huyền này đáng thương thật…

Từ từ đã, là ai kia…

Tôi nhìn thấy Kim Nguyệt Dạ đứng ngay sau Hiểu Ảnh! Nụ cười đẹp như thiên thần, như ánh mắt lại đầy vẻ khiêu khích, không phải hắn thì còn ai vào đây?

Hắn làm gì thế? Giơ đồng hồ lên cho tôi xem giờ?

Hừ, làm như ghê gớm lắm, tôi cũng có đồng hồ, cần gì xem của hắn…

Chết! Lẽ nào hắn muốn nói sắp hết thời gian rồi? Hay là… hắn đã tìm thấy?

Dám vênh vang trước mặt ta! Kim Nguyệt Dạ, mi giỏi lắm! Lợi dụng lúc ta chưa kịp chuẩn bị đã ra tay trước, còn lâu ta mới chịu thua. Nhìn thấy tên đó quay người đi, tôi vội vã đuổi theo sau…

THREE

“Bé Hựu Tuệ này, chạy theo tôi làm gì vậy? Bộ bé yêu thầm tôi à?”

Hừ! Ngươi muốn nói gì thì nói, ta không rỗi hơi đấp chát với ngươi. Bây giờ ta phải đi theo ngươi rồi tranh tìm ra cái giếng cổ trước.

Bỗng Kim Nguyệt Dạ đột ngột dừng lại. Tôi không để ý, va cốp đầu vào lưng hắn.

“Này! Làm trò gì thế! Tự dưng lại dừng lại!”

“Cô… cô… nhìn phía trước kìa!” Kim Nguyệt Dạ mặt xanh lét, ngẩn người nhìn, tay hắn run run chỉ về phía trước.

“Chuyện gì mà lắp bắp vậy!” Tôi làu bàu, nhìn về hướng Kim Nguyệt Dạ chỉ…

Trời đất quỷ thần ơi! Lại… lại là cái ánh sáng đỏ đó!

“Oái… má… má ơi! Là… là… là… ma sao…” Tôi đứng sau Kim Nguyệt Dạ, co rúm người lại, sợ toát mồ hôi hột.

“Này! Làm gì thế! Buông tôi ra!” Kim Nguyệt Dạ cố hất tay tôi ra, nhưng tay tôi bám hắn còn chắc hơn keo.

“Có lẽ là ma thật đấy! Cô sợ à?” Tên Kim Nguyệt Dạ còn cố tình làm mặt ma hù tôi. Tên đáng chết này!

“Ư… ưm…” Tôi rùng mình, cố nuốt nước bọt, không nói nổi lên lời, chỉ đi sát phía sau Kim Nguyệt Dạ.

“Bé Hựu Tuệ này, nhát thế nên bỏ cuộc thì tốt hơn!”

“Còn lâu!”

“Mạnh mồm gớm nhỉ! Nhìn đằng sau xem…”

Nó… nó đi theo sao? Tôi sợ hết hồn, cố quay cái cổ lại nhòm…

“Áhhhh…” Tôi hét lên như còi.

“Tô Hựu Tuệ! Cô làm gì thế! Này muốn chạy thì cô chạy một mình, đừng có lôi tôi theo chứ…”

“Đốm… đốm… sáng màu đỏ đó đi theo kìa!”

“Muốn chạy thì một mình cô chạy! Có nghe không, Tô Hựu Tuệ!”

Xì, ngươi muốn “đá” ta để một mình đi đến cái giếng cổ chứ gì? Tôi chẳng thèm nghe hắn càu nhàu, tăng tốc hơn nữa, kéo cả Kim Nguyệt Dạ cùng lao băng băng về phía trước.

“Ồ, bé Hựu Tuệ! Bé chạy chẳng thua gì kiện tướng thể thao!”

“Đừng nhiều lời!”

“Bé Hựu Tuệ này, tôi kiệt sức rồi, muốn chạy thì chạy một mình đi!” Tên Kim Nguyệt Dạ khó chịu ra mặt. Có nhầm không vậy? Hắn trở nên vô dụng từ khi nào thế? Đại hội thể thao lần trước hắn oai phong lẫm liệt lắm mà!

“Không! Phải đi cùng nhau!”

“Chắc cô nghĩ là tôi biết cái giếng đó nằm ở đâu hả?”

“Chứ còn gì nữa!” Nếu không sao khi nãy ngươi lại có hành động đó? Đừng hòng qua mặt ta nhé!

“Nói dối!”

“Tôi nói thật mà! Dù thế nào thì trước tiên cô cũng phải nghỉ ngơi chút đã! Trông mặt cô bây giờ cứ như kiểu hỏi cung tội phạm ý, nhìn ghê quá!”

“Nhưng câu không được lén chạy đi đó!” Vừa rồi nhìn mặt hắn, chẳng sợ tí gì cũng đủ biết hắn đang vờ vĩnh, có cơ hội là “đá” tôi ngay!

“Được, được… tôi không chạy…”

Tôi nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, từ từ buông tay ra…

“Oái! Kim Nguyệt Dạ, đứng lại ngay!”

Tôi vừa mới buông tay ra, hắn ta đã lao như tên bắn. Tôi gắng hết sức đứng dậy, đuổi theo hắn.

“Kim Nguyệt Dạ, đồ lừa đảo!” Tôi vừa chạy vừa gào toáng lên.

“Bé Hựu