Bí mật tình yêu phố Angel

Bí mật tình yêu phố Angel

Tác giả: GirlneYa ( Quách Ni )

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210304

Bình chọn: 8.5.00/10/1030 lượt.

hỉ. Chỉ cẩn thổi hiệu kệnh là nó tự động chạy đến có phải tốt hơn bao nhiêu không. Hu hu hu hu…

THREE

Khó khăn lắm tôi mới lết được đến cửa toilet ở khu giảng đường.

‘Toilet tạm dừng đóng cửa sửa chửa!”

Vừa nhìn thấy dòng chữ đó,tôi suýt nữa té xỉu.

Sao có thể như thế!

Thôi, thôi! Phải giải quyết chuyện cấp bách trước đã.

Tôi cố lết tấm thân tàn ma dại để đi lên tần hai. May quá, may quá, toilet ở đây vẫn sử dụng được! Ối cha mẹ ơi, sao mà xếp hàng dài dằng dặc thế kia!

“Tránh ra, tất cả dẹp ra để tôi vào trước!” Tôi chẳng kịp nghũ ngợi nhiều, gạt phăn hết đám người đang đứng xếp hàng ở đó qua một bên,túm lấy cổ một người đang chuẩn bị bước ra lẳng luôn ra ngoài, sau đó đóng cửa còn nhanh hơn điện giật.

‘Ai… ai thế nhi?”

“Không biết nữa!”

“Dữ dằn thật…”

Các nữ sinh bên ngoài bàn tán xôn xao. Hừ, tôi chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến, mà không biết tôi thì cáng tốt!

Phù… tôi thở phào nhẹ nhõm!

Sau đó,tôi ngồi trong toilet đúng ba tiếng đồng hồ.

Khi thấy bụng hết đau thì chân tôi như bị tê liệt hoàn toàn, không còn chút cảm giác…

Chết rồi! Tôi… không đứng dậy nổi nữa! Tôi đang định đứng lên thì cả người mềm nhũn như cục bông, ngã luôn xuống.

Tôi tựa đầu vào tường, chờ đợi có người đến.

Nhưng cả khu toilet im lặng đến mức nghe rõ ràng giọt nước chảy tí tách, giờ này đại hội thể tghao đã kết thúc rồi, gì còn ai đến nữa chứ.

Không biết bao lâu sau…

Không thể nào! Chẳng lẽ ông trời đã định đoạt hôm nay Tô Hựu Tuệ phải ngồi há miệng chờ chết trong cái toilet bốc mùi ở tầng hai khu giảng đường.

Tô Hựu Tuệ, đứng dậy nào! Chuyện nhỏ thế này mà mày đã ngã quỵ sao? Tôi vùng vẫy,cố gắng đứng dậy, nhưng cái chân không còn nghe lời tôi nữa, cứ mềm nhũn ra, tôi lại lần nữa ngã bịch xuống đất…

Tại sao tôi lại rơi vào tình cảnh dở khóc dở cười này chứ? Đây là lần đầu tôi thấy sợ hãi. Tôi có còn là Tô Hựu Tuệ ngạo nghễ, luôn đứng ở vị trí số 1 không? Không đúng, từ ngày gặp tên Kim Nguyệt Dạ, vị trí số 1 đó không thuộc về tôi nữa rồi!

Tô Hựu Tuệ, từ ;úc nào mày biến thành đưa nhát gan, chỉ vì mấy tấm ảnh mà bị Kim Nguyệt Dạ diều khiển như con rối. Tôi chẳng khác nào một kẻ tội đồ, đã uống thuốc xổ lại còn sợ bị lật tẩy.

Thế nào gọi là hình phạt tát cho gãy răng cửa bửa răng hàm, bây giờ thì tôi cũng đã hiểu rồi! Dù Tô Cơ, Hiểu Ảnh có tìm thấy tôi thì sao chứ…

Đầu óc tôi càng lúc càng mơ hồ, cơ thể không còn cảm giác nữa. Không! Tôi không muốn như thế này!

“Hựu Tuệ! Tô Hựu Tuệ…”

Tôi đang nằm mơ sao? Có người gọi tôi! Là ai vậy?Tôi ở đây…

“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ…”

Tôi cố vương tay gõ vào cánh cữa toilet, hi vọng sẽ có người hiện ra: “Toi ở…ở… đây!”



Sao lại không có âm thanh nào hết vậy? Không, đừng bỏ đi,tôi đang ở đây!”

“Tô Hựu Tuệ, là cô sao?”

“Tô Hựu Tuệ!”

“Ừ… hu hu hu hu…” nước mắt ở hai khóe mắt bỗng tuôn ra xối xả.Lâu lắm rồi tôi không khóc. Không biết tại sao lúc này tôi lại yếu đuối đến thế…

Tôi mong lúc này có người tìm ra mình, nhưng lại sợ bị tìm ra. Tô Hựu Tuệ, sao mày lại trở nên đáng thương thế này? Rốt cuộc là tại sao chứ?

Két!

Cánh cửa được đẩy ra, tôi nhìn xuyên qua làn nước mắt thấy một cái bóng mờ mờ, cái bóng đó tiến gần đến chỗ tôi…

Là ai vậy? Tô Cơ? Hiểu Ảnh? Hay la…

Đến rồi, đến rồi…

Là môt người mà tôi không thể ngờ được – Lý Triết Vũ. Hóa ra là Lý Triết Vũ!

Tại sao cậu ta lại ở đây? Tại sao lại phát hiện ra tôi “mất tích”?Lẽ nào tất cả những chuyện mất mặt của tôi cậu ấy đều nhìn thấy hết?

“Không!”Tôi cuống cuồng lấy tay che kín mặt. Tôi không muốn cậu ấy nhìn thấy tôi trong bộ dạng thảm hại thế này! Tại sao lần nào cậu ấy cũng xuất hiện vào những lúc tôi không thích chạm mặt nhất!

“Không sao đâu… Ngốc quá!”

Ngốc? Lần đầu tiên có một người con trai mắng tôi là ngốc, nhưng tôi lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Đây là lần đầu tiên cậu ấy chìa bàn tay trắng hồng ra khiến tôi chỉ muốn ắm chặt mãi ! Đây cũng là lần đầu tiên tôi không còn chút sức lực nào, tựa vào bờ vai một người con trai mà khóc, không hề sợ bị mất hình tượng như mọi khi..

Chàng trai này mặt đẹp như hoa, nhón tay lạnh như băng, nhưng người lại vô cùng ấm áp, dễ chịu…

Nước mắt tôi giàn giụa, dần lịm đi…



“Dạ, cậu đùa hơi quá rồi đấy!”

“…”

“Hựu Tuệ, bà tỉnh rối”

“Hựu Tuệ, bà làm tôi lo quá!”

Là Tô Cơ và Hiểu Ảnh…

“Sao tôi lại ở đây?” Tôi ngó xung quanh, đây là phòng y tế…

“Bà còn dám nói nữa, bác sĩ nói bà uống nhiều thuốc xổ nên bị mất nước trầm tróng Đang yên đang lành, bà uống nhiều thuốc xổ làm gì hả?” Tô Cơ không thể hiểu nổi tôi nữa.

Tôi né tránh ánh mắt quan tâm của Tô Cơ. Xin lỗi Tô Cơ,tôi không biết phải giải thích thé nào cả! Chả nhẽ nói là chỗ thuốc xổ ấy nhẽ ra phải cho cả đội bóng rổ uống.

“Hiểu Ảnh biết rồi, Hựu Tuệ uống thuốc xổ để giảm béo chứ gì?”

“Ha ha…” Đành coi như thế vậy.

“Bà… bà uống thuốc xổ để giảm béo. Hựu Tuệ, bà có bị đên không?” Tô Cơ trợn tròn mắt nhìn tôi

“Ha ha, Tô Cơ, sao tôi lại ở đây?” Tôi nhớ mang máng là tôi nhìn thấy Lý Triết Vũ ở toilet, sau đó còn tực đầu vào vai cậu ta khóc thút thít.

“Hựu Tuệ, sao mặt bà đỏ bừng lên thế?” Hiểu Ảnh ngó đăm đăm vào m


Polaroid