
Bí mật tình yêu phố Angel
Tác giả: GirlneYa ( Quách Ni )
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3211693
Bình chọn: 7.00/10/1169 lượt.
nhưng do trời tối quá, tôi không nhìn thấy rõ nét mặt của cô.
Bốn người chúng tôi đếu im lặng đi tiếp một lúc nữa, con đường được lát đá xanh dần dần hiện ra trước mặt. Con đường này không rộng lắm, ở các kẽ đá còn mọc đầy cỏ khô và rêu. Hai bên đường trồng toàn loại cây lạ mắt, đướng nhiên chúng cũng đã chết khô cả rồi.
Chúng tôi men theo con đường đá xanh ấy mà đi thêm một quãng nữa, chẳng mất chốc đã đến trước cửa căn nhà cổ.
Bây giờ tôi mới biết, hóa ra sáu đứa tôi thám hiểm hôm ấy mới chỉ đi hết một góc nhỏ xíu của khu biệt thự số 23 này thôi.
Khu biệt thự số 23 to hơn rất nhiều so với tưởng tượng, vì chỉ mới từ cổng đi đến căn nhà cổ đã gần hai mươi phút rồi, nhưng căn nhà này thì lại không lớn như tôi nghĩ. Nó chỉ có ba tầng, nhìn âm u tăm tối, ngoài cửa cò dán một lá bùa trừ ma đạ bạc phếch. Hic hic… Kinh quá! Cứ y như là căn nhà ma trong phim kinh dị ý!
Trời tối quá nên tôi chỉ thấy từng đó! Nhưng thế cũng đủ làm tôi sợ dựng tóc gáy lên rồi…
“Ừm… đã lâu lắm rồi không đến đây! Tám năm rồi…” Thầy Thôi đứng trước căn nhà cổ khẽ thở dài.
“Tô Hựu Tuệ, Kim Nguyệt Dạ, các em vào trong đi, thầy cô chỉ có thể dẫn các em đến đây thôi! Cô Bạch có vẻ như đang sợ hãi điều gì đấy, vội vàng cắt ngang lời thầy Thôi.
Gì cơ? Chỉ có thể dẫn bọn tôi đến đây thôi á? Hai thầy cô nỡ lòng nào để tôi và Kim Nguyệt Dạ tự đi vào căn nhà ma quái này chứ? Không! Tôi không chịu đâu!
“Tô Hựu Tuệ, đây là ý của ngài chủ tịch, muốn hai em tự đi vào căn phòng này, có lẽ đây cũng là cách thử thách các em!”
Thử thách? Tôi tái mặt nhìn Kim Nguyệt Dạ,, thằng cha đáng ghét ấy mặt tỉnh bơ, tiện tay đẩy cánh cửa căn nhà cổ ấy ra.
FOUR
“Két! Két!”
Cửa không khóa, một luồn khí vừa lạnh lẽo lại thêm cả mùi ẩm mốc xông thẳng vào mặt hai đứa tôi. Tôi bất giác rùng mình, Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà! Tôi chi muốn gào lên thật to cái câu ấy.
“Thầy Thôi, cô Bạch, chúng em vào đây!” Tôi lưu luyến nh2in hai thầy cô.
“Ừ, ừ…” Tiếng cô Bạch nghe có vẻ hơi ngập ngừng, nhưng muốn nói gì mà lại thôi không noiq nữa.
“Ô hô! Sợ bị ma nhập à?” thằng cha Kim Nguyệt Dạ đột nhiên ghé đầu sang bên cạnh tôi, cười ha ha trêu trọc.
“Câu… cậu lo cho mình trước đi! Hừ!”
Hu hu hu… A di đà phật! A di đà phật! Các “anh chị ma quỷ” ơi,, Hựu Tuệ tôi từ xưa đến nay không thù không oán gì với các người, đừng có mà chạy ra đây hù tôi nhé! Hic hic!
Bân trong căn nhà cổ tối đen như mực, nhìn cứ như là một hang động sâu thẳm. Kim Nguyệt Dạ cầm đen pin đi trước, tôi bám sát phá sau. Cả đại sảnh tối om om, xung quanh ngổn ngang toàn ảnh vỡ, có vẻ giống như từng bị ai đó đập phá, mà cũng giống như vừa có một cuộc chiến tranh ác liệt xảy ra. Đèn pin rọi tới một hành lang sâu hun hút, cứ mỗi bước chân là lại phát ra tiếng động ghê người, có cảm giác như chân giẫm phải chuột cống vậy, tôi nổi hết cả da gà.
Cả hành lang ấy có tất cả nốn cánh cửa màu xanh sẫm, nổi bật lên nền tường nâu trắng. Hai bên tường có treo mấy bức tranh mà tôi chẳng hiểu nó vẽ gì, toàn là những đường ngang ngang ọc dọc. Dưới ánh đèn, pin lờ mờ, chúng y chang những hình vẽ ma quỷ vậy, làm cho căn phòng càng trở nên tăm tối
Kim Nguyệt Dạ đột nhiên dừng lại. Chuyện gì thế không biết? Tôi cũng tò mò tiến lại gần xem rốt cuộc đấy là cái gì.
Thế là… tôi đã nhìn thấy…
Có mấy cái bóng đen sì đang chuyển động trước mặt chúng toi… Tôi đờ người ra, tưởng chừng không thể thở nổi
“Hình như là một cái gương!” Kim Nguyệt Dạ rọi vào mấy cái bóng đen phía trước ấy, bình tĩnh nói
Tôi tim đập chân run, cố nuốt nược bọt..
Hình như… hình như đúng là cái gương thật rồi… Ha ha… nhưng mà… nhưng mà… ở đây khiếp quá, tôi muốn về nhà, hu hu hu hu…
“Đợi đã! Ở trên mặt gương có chữ!” Kim Nguyệt Dạ bước sát tới cái mặt gương đen thui ấy xem rốt cuộc trên đó viết gì:
“Mòi lên tầng hai!”
Lại còn phải lên tầng hai nữa á? Có đùa không vậy? Tôi sợ đến nổ gai ốc.
Kim Nguyệt Dạ dùng đèn pin rọi khắp xung quanh, nhưng động tác cua hắn ta nhanh qua khiến tôi chỉ kịp nhìn thấy trên trần nhà toàn là mạng nhện chăng chằng chịt.
Ối thánh thần thiên địa ơi! Tôi sẽ bo mạng ở đây mất! Hu hu hu hu…
Tôi kéo tay Kim Nguyệt Dạ: ‘Tụi mình, tụi mình làm hòa đi, quay về thôi… được không?”
“Ủa, làm hòa? Thế này chẳng giống tính cách của cô chút nào, Tô Hựu Tuệ ạ! Không phải cô từng nói thi đấu là phải kiên trì đến cùng sao?”
Kim Nguyệt Dạ lại bắt đầu đi tiếp. tôi không muốn đứng đây một mình, cũng không muốn đi cùng cậu ta… Nhưng cuối cùng tôi cũng không dám quay lại một mình vì sợ cái khoảng tối đen ngòm phía sau lung kia, chẳng còn cách nào khác, đành phải theo cậu ta lên tầng trên.
Khi đến cuối hành lang, Kim Nguyệt Dạ đi theo cây cầu thang bằng bỗ bám đầy bụi bẩn để lên trên, tầng hai chi có một cánh cửa duy nhất, nhìn lớp sơn đã bạc phếch, hoen ố ấy cũng đủ biết “lịch sử lâu đời” của nó, có vẻ như lâu lắm rồi không có người đến đây.
Kim Nguyệt Dạ từ từ đưa tay ra…
Đằng sau cánh cửa đen thui này sẽ là cái gì? Ngài chủ tịch bí ẩn rốt cuộc là ai? Trường Minh Đức và trường Sùng Dương rốt cuộc ai thua ai thắng? Những đáp án