Bí Kíp Theo Đuổi Vợ Của Tổng Giám Đốc

Bí Kíp Theo Đuổi Vợ Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Quý Nhu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322581

Bình chọn: 7.5.00/10/258 lượt.

g không nhịn được nữa gào lên.

Mạnh Đình cau mày, “Em làm sao vậy?”

“Anh tự hỏi mình đi.”

“Anh?”

“Anh đã nói với Học Thánh những gì? Thì ra anh đã sớm sắp xếp hết tất cả có đúng không?” Ân Đệ kích động hỏi.

Mạnh Đình xoay người, không nhìn cô. Cô cùng Triệu Học Thánh đã gặp mặt sao? Mà kết quả gặp mặt, chính là thái độ kích động cùng chất vấn anh như vậy?

“Anh tại sao lại không nói hả?”

“Em bảo anh nói cái gì?” Giọng của anh thật lạnh.

“Tại sao? Anh tại sao lại làm như vậy?”

Anh nghiêng đầu, ánh mắt lợi hại bắn về phía cô, “Vậy còn em?”

“Em?”

“Em vì cậu ta mà cãi nhau với anh sao?” Mạnh Đình lặng lẽ nắm chặt hai quả đấm, khớp xương đã trắng bệch.

Ân Đệ cũng bị lời của anh làm cho ngây người.

Cô không phải?. Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của anh: trong lòng của cô liền xông lên nỗi lo lắng cùng sợ hãi, cô không muốn cái nhau với anh, thậm chí cô sợ nhìn thây dáng vẻ không vui của anh, bởi vì cô yêu anh, cô thật sự rất yêu anh. . . . . .

Nhưng, cũng bởi vì yêu, cô mới phải chiến đấu vì điều này.

Ân Đệ giọng điệu thở dài, cô cố gắng điều chỉnh tâm tình đang kích động của mình, nhưng–

“Dù anh có nói rõ chuyện của chúng ta với Triệu Học Thánh, như vậy thì sao? Chỉ là để cho cậu ta sớm đối mặt thực tế mà thôi.”

“Nhưng anh có từng nghĩ đến cảm giác của em không?”

“Em làm sao vậy? Em sợ cậu ta biết được quan hệ của chúng ta sao?”

Mắt của cô ngấn lệ càng khiến cho anh cảm thấy rất đau hơn, anh đột nhiên nâng cao âm lượng lên.”Cho nên em ở đây đau lòng? Cho nên em chất vẫn tội lỗi của anh sao?”

“Em –” Anh. . . . . . Tại sao lại dữ dội như vậy? Cô bị dọa, nước mắt đã không nhịn được muốn trào ra khỏi vành mắt.

“Không được khóc!” Tất cả nỗ lực kiềm chế của Mạnh Đình, toàn bộ đã bị hủy ở trong nước mắt của cô gái này.”Anh ghét nhất là những cô gái ngu ngốc chỉ biết làm loạn!”

Nước mắt của cô hẳn là vì người đàn ông khác mà rơi!

Anh không có cách nào khống chế ý niệm như vậy, càng không cách nào tin tưởng mình lại đau đớn như vậy . . . . . . Xoay đầu đi, không muốn để cho cô nhìn thấy vẻ mặt đau đớn thống khổ của mình.

Ân Đệ bị anh quát lên như vậy, mất mộ

t lúc lâu mới hoàn hồn.

“Em không có ngu ngốc.” Cô rất khó khăn để cho mình khôi phục lại bình tĩnh.”Người ngu ngốc là anh! Anh chẳng phải còn phái cả Lực Côn theo dõi em? Hơn nữa anh đang làm cái gì vậy hả? Cư nhiên lại dùng cái loại thủ đoạn hèn hạ uy hiếp lợi dụ để đổi lấy em? Làm sao anh có thể như vậy chứ?”

Anh quay đầu lại, trong tròng mắt có thêm mấy phần kinh ngạc, tiếp theo lại xông lên một cỗ đau lòng.

“Thủ đoạn cũng phải xác định là dùng ở trên hạng người gì. Nếu như đây là giao dịch, không phải Triệu Học Thánh cũng cho đó là đáng giá sao? Cho người theo dõi em. . . . . .” Trong lời nói nhiệt độ cấp tốc giảm xuống, “Nếu như em không thẹn với lương tâm, cần gì phải để ý? !”

Ân Đệ toàn thân cứng đờ, “Vậy anh nói đi?”

ANh nói? Đối mặt với đả kích như vậy, Mạnh Đình nói cái gì cũng không được! Anh luôn luôn tràn đầy tự tin như vậy, hôm nay?

Cô gái đáng chết này ! Cô đã đánh cho anh một trận tơi bời, để cho anh nếm cả cái loại cảm giác hành hạ lo được lo mất đó, cô còn muốn anh phải như thế nào nữa đây?

Nói cho cô biết, anh chính là đố kỵ, anh chính là sợ sao ?

Nhưng bộ dạng cô đau lòng rơi nước mắt, càng làm cho lòng của anh đau như đao cắt.

Chẳng lẽ ni, chuyện anh đã lm, l sai rồi sao?

Dùng vẻ mặt khng kin nhẫn đảo lại tm tnh phức tạp, Mạnh Đnh pht tay một ci, “Nếu nh em thật sự khng cch no tiếp nhận đợc kết quả ny, nh vậy –”

C chăm chú nhn anh.

“Nh vậy, em c th –”

Ân Đệ c cảm gic mơ hồ lo lng. Khng, đừng bảo l. . . . . .

“Em lúc nào cũng có thể trở lại, trở về bên cạnh cậu ta.”

Ân Đệ nháy mắt trong đầu một mảnh trống rỗng.

Làm sao có thể? Anh dẫn theo lòng của cô xa chạy cao bay, rồi sau đó lại muốn cô trở về vị trí cũ sao?

Ân Đệ dùng sức hít hít lỗ mũi, quay ngược lại hai bước, cô gật đầu một cái, sau đó quay đầu rời đi.

Mạnh Đình cứ như vậy nhìn cô, từng bước một bước đi. . . . . . Mỗi một bước cũng đạp đau trái tim của anh.

Đối với Ân Đệ mà nói, mỗi một bước này cũng giống như buộc đá nặng nghĩn cân vào chân vậy.

Ân Đệ bắt đầu ảo tưởng, anh khẽ gọi một câu, chỉ cần một câu, cô sẽ quay đầu lại, chạy vào lòng ngực ấm áp của anh.

Nhưng, cái gì cũng không có.

Anh cứ là như vậy để mặc cho cô rời đi, mặc cho cô đi ra khỏi thế giới của anh. . . . . .

Hoặc là nói. . . . . . Cô căn bản chưa bao giờ đi vào thế giới của anh? Nếu không anh làm sao có thể dễ dàng để cho cô rời đi như vậy?

Hai ngày sau.

Chỉ hai ngày, đã để cho Ân Đệ lâm vào một loại tuyệt vọng như ở dưới đáy cốc, cô nhớ anh, cũng bắt đầu oán anh, trách anh. . . . . .

Cô rốt cuộc nên làm thế nào cho phải đây?

Cô thậm chí còn cố gắng suy nghĩ ra những lý do, để có thể cho mình trở lại bên cạnh anh, tuy nhiên chỉ một giây sau, cô lại bắt đầu phỉ nhổ mình không có tiền đồ.

Lực Côn chợt chạy tới nói cho cô biết, Mạnh Đình đã về nước Mỹ rồi!

“Mạnh Đình lúc gần đi, có bảo tôi cầm cái này cho cô.”

Phía trên hộp giấy có viết tên của cô, một mở ra, Ân Đệ n


XtGem Forum catalog