The Soda Pop
Bí Kíp Theo Đuổi Vợ Của Tổng Giám Đốc

Bí Kíp Theo Đuổi Vợ Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Quý Nhu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322051

Bình chọn: 10.00/10/205 lượt.

Convert: Ngocquynh520

Edit: VyYen9x

Giới thiệu :

Cô ấy rốt cuộc có biết nhân vật cô chọc phải là ai hay không ?

Anh cũng chỉ muốn giúp em trai của anh đăng một tin quảng cáo tìm bạn đời,

Dùng biện pháp triệt để giúp em trai “đặc biệt biến thái” của anh,

Đâu có nghiêm trọng đến nỗi cô phải báo cảnh sát, để được tuyên dương sao?

Hơn nữa lại cho rằng người tìm bạn đời chính là anh?

Đây quả thực là thật là ô nhục danh hiệu tổng giám đốc tập đoàn Kinh Thịnh của anh!

Thật là ai có thể nhịn, cũng không thể nhẫn!

cô còn không biết sống chết nói hắn cái gì?

” Trên giường là động vật lưỡng cư !” ?

Vừa lên giường, liền muốn bò đến trên người phụ nữ ” là loài bò sát sao !” ?

Rất tốt! Nếu cô đã “xem thường” anh như thế, được rất tốt,

Vậy anh bảo đảm,

Anh tuyệt đối sẽ làm đến, để cho cô ” lau mắt mà nhìn !”

Tả Ân Đệ xác định tiếng cười đến từ phòng khách, cô đột nhiên cảm thấy rùng mình!

Rút cục là do nguyên nhân gì, lại làm cho một người phụ nữ đang thất tình, đột nhiên lại cười điên cuồng như vậy?

Tả Ân Đệ bắt đầu khng khỏi lo lng cho bạn tt Chu Tơng của mnh, v thơng tm qu độ m hỏng cả đầu c.

C từ phòng bếp lao ra, lin nhn thy Chu tơng đang cầm ly tờ bo, cời đến nỗi run rẩy hết cả ngời.

“Chu Tơng, Cậu. . . . . . C nặng lm khng hả? Đừng c dọa ngời đ.” C khng nhịn đợc hỏi.

“Ci g c nặng lm khng? Mnh dọa cậu lúc nào hả?”

“Nhìn cậu cười thành bộ dạng này…..”

“Chẳng lẽ cậu hi vọng nhìn mình khóc đến nửa chết nửa sống hả?” Chu Tương tức giận chu mỏ.

“Nhưng là cậu mới vừa rồi rõ ràng còn muốn đi tìm cái chết, bây giờ là thế nào? trúng tà hả?”

“Mới không phải! Là do tờ báo này viết, thật là buồn cười nha.”

Chỉ một tờ báo đã khiến cho cô cài gì mà nỗi đau ‘khắc cốt ghi tâm’ quên sạch rồi sao?

Ân Đệ gật đầu một cái, “Quả nhiên là cao thủ tình trường, xem ra thất tình đối với cậu mà nói, đã thành thói quen tự nhiên rồi.”

“Này này, Cậu không an ủi mình thì thôi, cậu cho rằng mình nguyện ý à? Chỉ trách vận khí của mình tương đối kém, không gặp được một người đàn ông tốt mà thôi.”

Nghĩ được như vậy, Chu Tương càng thêm tự thương hại chính mình.”Ai, dưới gầm trời này thật sự là không có đạo lý, hồng nhan thì bạc mệnh đại khái chính là như vậy sao? Thường thường điều kiện càng tốt, sẽ càng đổi lấy số mạng bất hạnh. . . . . .”

Haizz…! Ân Đệ lắc đầu một cái, không để ý tới người phụ nữ tự kỷ kia nữa, thuận tay đoạt lấy tờ báo, nhìn một chút rút cục tờ báo viết cái gì mà buồn cười như thế.

Chu Tương tiếp tục tự kỷ nói: “Vốn chính là nha, phụ nữ giống như mình, vốn nên được đàn ông hết mực cưng chiều, không giống cậu –”

“Mình thế nào?” Nhét vào miệng một quả nhãn Ân Đệ nhồm nhoàn hỏi.

“Giống như cậu, nói diện mạo, miễn cưỡng cũng coi là thanh tú …, nhưng nói đến vóc người đó. . . . . . Hàaa…! Mọi người đều nói là ván giặt đồ, nhưng là ván giặt đồ dầu gì cũng có cấp bậc! Nếu như cậu mà so sánh với mình, vậy đơn giản giống như sân trượt băng, thuận vô cùng –” ( phẳng vô cùng)Chu Tương lời nói vừa dứt, nhìn biểu tình của Ân Đệ đột nhiên trở nên rất đáng sợ.

“Ưm ưm. . . . . .” Tả Ân Đệ con mắt trợn lồi, mặt đỏ lên, một bộ dang hít thở không thông.

Làm Chu Tương sợ tới mức hốt hoảng lên.”Ân Ân, Cậu. . . . . . Đừng dọa người, cậu rốt cuộc bị sao thế? Bị bệnh tim? Sao lại thở hổn hn vậy? Trời ơi, nht định l lời của mnh kích thích cậu, nhng m. . . . . . Mnh thật sự khng biết cậu lại bị bệnh ny?”

Đúng vậy, Ân Đệ cũng khng biết mnh c bệnh ny . . . . . . Nếu nh lúc ny c d lực, th c nht định sẽ bp chết ngời phụ nữ ngu ngc kia. Nhng hiện tại c chỉ c th bm ly cổ của mnh, mặc cho ngời phụ nữ kia kia ht hoảng chạy quanh.

“Làm thế nào bây giờ? Đúng rồi! Gọi điện thoại! Cậu trước tiên cố gắng chịu đựng một chút, mình sẽ gọi xe cấp cứu. . . . . . Ách, là bấm 119 hay 110 đây?” Chu Tương vô dụng hỏi.

SOS! trên mặt Ân Đệ thần sắc có ngàn vạn loại bất lực thống khổ.

“Hỏng bét! Mình quên nói địa chỉ nơi này , Ân Ân. . . . . .” Chu Tương mọi cách vô dụng tiếp tục hỏi.

“Khụ khụ khụ. . . . . .” Thật vất vả, hạt nhãn ở cổ họng cô cuối cùng cũng ho ra ngoài, Ân Đệ sờ mó cổ họng, mệt mỏi nằm sấp trên mặt bàn.

Một bàn tay đột nhiên sờ mũi miệng của cô hỏi, “Cậu . . . . . Cậu vẫn ổn chứ?”

“Mình thiếu chút nữa nuốt vào một hạt nhãn, có tính là tốt hay không?” Ân Đệ ngửa đầu trừng mắt chủ nhân của cái tay kia.

“Thì ra là cậu bị nghẹn hạt nhãn ah? Sao lại không cẩn thận như vậy!” Chu Tương giật mình nói.

Lời này vừa nói xong, Ân Đệ đã lập tức nhặt lên tờ báo đã bị rơi xuống kia, tức miệng mắng to: “Shit! Cứt chó! Khốn kiếp! Đều là tại ngươi, thiếu chút nữa hại chết ta!”

Chu Tương ngẩn người, phát hiện ra lửa đạn của Ân Đệ chỉ hướng đến mục quảng cáo “Thông báo tìm bạn trăm năm”, không khỏi khanh khách bật cười.

“Mới vừa rồi mình chính là bị cái này chọc cười đến gần chết đấy. Cậu chính là nhìn thấy cái này, cho nên hưng phấn quá độ, mới có thể thiếu chút nữa hạt nhãn cũng nuốt vào bụng sao?”

“Hưng phấn! ?” đôi mày thanh tú của Ân Đệ nhíu lại, cắn răng nghiến lợi nói: “Chu tiểu thư, cậu rút cục có biết đọc chữ hay không? Trên