
xanh ở Tây Đệ, cô đơn ôm cây đàn ghita, tựa như đang khẽ ngân nga một khúc nhạc, lại tựa như đang trầm mặc suy tưởng, sự lạc lõng cô đơn tràn đến bao vây xung quanh người ca sĩ.
– Người này đang đọc hay là đang hát thế ?
Ông già nheo nheo mắt cười, hiếu kỳ hỏi tôi.
Vốn định trả lời: “Đó là một thi sĩ dân ca, hát tức là đọc thơ.”
Nhưng một câu như vậy quả thực là không thể giải thích rõ. Đành thay một đĩa nhạc sáo Scotland.
“Thổi sáo hay thật đấy. Dân ca à ? Tỉnh nào thế nhỉ ?”
Ông già lại nheo mắt hỏi.
Tôi chỉ cười, khẽ lắc đầu.
Khách du lịch đến Tây Đệ đa phần là những người giàu có ở vùng Triết Giang. Đi về trong ngày, số trọ lại qua đêm rất ít.
Buổi tối, nơi đây đặc biệt vắng vẻ, một tiếng chó sủa cũng có thể truyền đi khắp thị trấn. Tôi cũng thử làm vậy vài lần, hiệu quả không tệ lắm. Bắt đầu mê thích sự lạnh lẽo vắng vẻ ở đây, tôi thường một mình đi lang thang khắp nơi, nhẹ chân lê bước trên đường.
Tôi cũng có một người bạn, một chú mèo.
Tôi khẽ bước trong một ngõ hẻm nhỏ, chú mèo lặng lẽ đi theo trên bờ tường. Tôi qua cầu, mèo cũng bò qua mái cầu bên trên. Tôi ngồi trong đình nhỏ nghỉ chân hút thuốc, mèo nằm cuộn tròn trên mái đình nhìn tôi ngáp ngáp. Tôi đi đã mệt, về khách sạn ngủ, mèo cũng đi theo nhảy lên nóc nhà. Tôi nằm trên giường nghĩ ngợi, mèo thì nằm trên mái ngói xanh lim dim ngủ.
Nhắm mắt lại một lúc.
Mở ra.
Chú mèo đã biến mất.
Một buổi chiều như bao buổi chiều khác, tôi trả phòng, quyết định về nhà.
Ông già có vẻ lưu luyến lắm, có lẽ hai người đàn ông trầm mặc ít nói ở với nhau, đã được một thứ tình cảm gì đó gắn kết lại ?
Tôi đến quán ăn nọ cho con chó một miếng thịt cuối cùng, rồi ra chợ ăn hai bát tào phớ của bác già, về khách sạn chào tạm biệt ông lão. Ông nói hôm nay là cuối tuần, người đến sẽ rất nhiều, rất náo nhiệt, còn có cả đoàn kịch địa phương dựng rạp biểu diễn nữa.
Tôi chỉ cười cười, nói mình không thích náo nhiệt rồi lặng lẽ ra đi.
###
Vĩnh hằng trở lại.
Nietzsche nói: tất cả sự vật lần lượt diễn ra, vĩnh hằng thống nhất sẽ lặp lại.
Trước đây tôi luôn cảm thấy thật khó hiểu, giờ khi ngồi bò ra trên quầy bar quen thuộc, tôi cuối cùng cũng đã hiểu ra: ví dụ như trong một khoảnh khắc nào đó, sẽ có một tâm trạng tuyệt đối giống như lúc này lướt nhẹ qua người tôi một lần nữa. Ví dụ như tâm trạng quen thuộc lúc này chẳng hạn, không ôm hi vọng với cuộc sống, mà ôm ly whisky ngồi lặng lẽ chờ đến lúc say.
Nietzsche còn nói: “hi vọng” ngược lại chính là thứ tai họa lớn nhất bay ra từ chiếc hộp Pandora, bởi vì nó kéo dài sự đau khổ của con người.
Muốn kết thúc đau khổ của chính mình, giờ tôi bắt đầu không hi vọng nữa.
Không làm ra vẻ đang âm thầm chịu đựng.
Không đem tương lai của mình gửi gắm cho người khác một cách không chắc chắn.
Bì Tử và Trà Sữa thấy tôi quay lại thì đều mừng rỡ ra mặt, chạy ra đón chào, ôm chặt lấy tôi.
– Nghe nói cậu chạy tới tận Tân Cương phải không ?
Bì Tử hỏi.
– Người ta buồn tình, nên đi giải khuây đấy.
Trà Sữa cười cười.
– Tình mới chả tiếc cái gì, có sex là được rồi. Có sex là có tình, không có sex thì cũng chẳng có tình đâu.
– Không có tình thì nói gì đến chuyện sex ? Người và động vật cũng phải có điểm gì khác nhau chứ ?
Trà Sữa và Bì Tử cứ mỗi người một câu, ngược lại làm tôi đỡ phải lên tiếng nói chuyện.
Đảo mắt một vòng quan sát quán rượu. Khung cảnh quen thuộc, mùi vị quen thuộc, âm nhạc quen thuộc, chỉ có người là xa lạ. Không có một bóng người quen, chỉ toàn là những gương mặt lạ lẫm. Tôi thở dài một tiếng. Quán Đầu đưa cho một ly whiskey, tiện thể cười cười bắt tay tôi một cái.
– Miền Tây có vui không ?
Quán Đầu vừa pha rượu vừa hỏi.
– Cũng tạm.
– Giống như kia không ?
Quán Đầu hất mặt nhìn vào màn hình.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, đang bật phim “Thelma & Louise”, đến đoạn hai cô gái cô độc lái xe băng qua sa mạc.
– Cũng gần gần như vậy.
Đột nhiên cảm thấy rất nhớ khoảng thời gian đó, nhớ đến cô gái chân chất ngây thơ Mũ Bò và anh chàng khảo cổ.
Tất nhiên còn có cả Trát Ba.
Bì Tử kéo tôi ra ngồi cạnh cửa sổ.
Trên sofa đang có mấy cô bé đang ngồi ngả ngớn. Cậu ta tới thiệu từng người một cho tôi làm quen, còn đặc biệt nhấn mạnh một cô bé tên là Hồ Đào, mặt mũi quả nhiên rất xuất chúng. Mấy cô bé này còn rất trẻ, vẫn còn đang đi học. Tất cả đều ăn mặc rất đơn giản, quần bò và áo T-shirt, mặt không trang điểm, nụ cười rất thật, không hề có chút giả tạo, cái gì cũng thấy hiếu kỳ, thứ nhạc gì cũng muốn nghe thử. Các cô bé này đều không muốn trở thành những cô bé hiền lành chân chất, mà khát khao được xấu đi một chút. Các cô không còn hứng thú với những trò vui dưới ánh sáng mặt trời, mà muốn vươn mình về những nơi tăm tối của cuộc đời. Các cô muốn biến sai lầm thành vui vẻ, khát khao muốn có những trải nghiệm không bình thường và những cảm giác mới lạ.
Những cô bé này đang ở cái tuổi mà người ta có thể lao đầu vào họng súng không nuối tiếc, ở cái tuổi thanh xuân khiến người ta phải đau lòng xót dạ.
Tôi khẽ thở dài.
– Nghe nói anh đã đến Đôn Hoàng ?
Cô bé tên Hồ Đào hiếu kỳ hỏi tôi.
Tôi mỉm cười gật đầu.