XtGem Forum catalog
Bên cạnh Thiên Đường – Quản Ngai (18+)

Bên cạnh Thiên Đường – Quản Ngai (18+)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325441

Bình chọn: 9.5.00/10/544 lượt.

tâm đến này. Đột nhiên cảm thấy có gì đó muốn nói với em, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, đành cười khổ một tiếng, ngủ thiếp đi.

###

Sáng sớm hôm sau tôi đã ra khỏi giường, cẩn thận đánh răng rửa mặt cạo râu, thậm chí còn dùng cả kem cạo râu nữa.

Gõ cửa phòng Lông Mi, định nói chuyện với em về cảm xúc mãnh liệt khi nhìn thấy sao chổi đêm qua. Không có động tĩnh gì, có lẽ em vẫn đang ngủ ? Thôi để em ngủ thêm một lúc nữa vậy. Tôi vào nhà bếp, lấy hạt café đã rang sẵn ra đun một ấm café thơm phức, tính vừa uống café vừa nói chuyện. Ra gõ cửa lần nữa, vẫn không thấy động tĩnh gì ? Tôi sốt ruột bèn đẩy cửa bước vào, phóng trống không. Trên bàn chặn một mảnh giấy nhỏ, bên trên viết mấy hàng chữ xiêu vẹo:

“Ra ngoài kiếm tiền, hết tiền ăn rồi, cũng phải trả tiền cho anh nữa. Về vụ sao chổi hôm qua, trên mạng có bình luận đấy.”

Phía dưới là một dãy dài các địa chỉ trang web bằng tiếng Anh. Tôi bật máy tính lên xem một lượt, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác chua chua.

Ngồi ngẩn người ra trên sân thượng, lặng lẽ uống hết sạch cả ấm café.

Lúc ra khỏi nhà, tôi liếc liếc nhìn cuốn nhật ký của Lông Mi theo thói quen, lần này em viết tương đối nhiều.

“Rất nhiều người trong đời chỉ có 0,1% thời gian là thật sự yêu một người nào đó 100%.

Tất cả mọi người đều không thể chỉ yêu một người nào đó trong 100% thời gian của đời mình.

Chỉ cần 0,1% đó thôi.”

Xem xong, một cảm giác lạ chợt dâng lên trong lòng.

Chương 6

Người mất đi tất cả hay sở hữu tất cả, đều tự do.

Ví như người ăn xin trên phố và người giàu có nhất thế giới này.

Thực ra về mức độ tự do thì bọn họ hoàn toàn như nhau.

Chỉ có những kẻ sở hữu không triệt để không hoàn chỉnh như chúng ta, mới không có tự do.

Đi vào quán. Hoa Hồng đang ngồi trên ghế cao ngoài hiên, dưới ánh sáng lành lạnh, gương mặt anh ta như đanh lại như đúc bằng xi măng, chiếc gạt tàn bên cạnh đầy ụ đầu mẩu thuốc, còn có mấy vỏ chai bia để nghiêng ngả. Hoa Hồng đang ra sức đánh đàn, miệng gào thét bài “Chim Nhỏ” của Uông Phong.

“Hiện thực như một chiếc lồng, tôi là con chim nhỏ.”

Anh ta tuyệt vọng ném đàn sang một bên, cầm điếu thuốc cháy dở lên, hít một hơi thật dài, ho sặc sụa, rồi cúi đầu xuống, cả gương mặt khuất sau mái tóc dài rủ xuống, trông ủ rũ vô cùng.

– Áp lực cuộc sống và sự tôn nghiêm của cá nhân, rốt cuộc cái nào quan trọng hơn ?

Hoa Hồng ngẩng đầu lên nhìn tôi.

– Chẳng có cái nào quan trọng cả, tự do quan trọng nhất.

– Tự do là cái gì ?

– Mất đi tất cả chính là tự do.

Thực ra tôi muốn trả lời : Người mất đi tất cả hay sở hữu tất cả, đều tự do. Ví như người ăn xin trên phố và người giàu có nhất thế giới này. Thực ra về mức độ tự do thì bọn họ hoàn toàn như nhau. Chỉ có những kẻ sở hữu không triệt để không hoàn chỉnh như chúng ta, mới không có tự do.

Nhưng giải thích như vậy chỉ mệt người, chán chẳng buồn nói.

Tôi vỗ nhẹ lên vai Hoa Hồng, thở dài một tiếng, rồi đi vào trong.

Bì Tử vẫn bò gục trên quầy Bar uống vodka như mọi ngày.

Tôi bước đến, ngồi xuống bên cạnh.

Quán Đầu đẩy cho tôi một cốc whiskey Scotland đầy đá theo thói quen.

Bên tai vang vang một khúc nhạc Jazz của Billy Holiday. Quán bar Blue trong những ngày cuối đông đầu xuân, tiếng nhạc như một giòng sông nhỏ bị đóng băng từ từ tan chảy, nghe rất lọt tai.

– Những kẻ có tiền đều là lũ ngốc.

Bì Tử lại cằn nhằn bâng quơ.

Tôi cười cười, im lặng.

– Tại sao người có tiền lại đều là lũ ngốc ?

Cậu ta hỏi tôi.

– Bị tiền làm cho ngốc. Thực ra người không tiền sau khi có tiền cũng giống như bọn họ thôi.

Bì Tử nghĩ thấy cũng phải, đành thở dài.

– Có gì mới không ?

Bì Tử hoi tôi theo thói quen.

– Nhìn thấy sao chổi.

– Thế thì có gì lạ, chẳng đáng đồng xu. Dạo này ai còn quan tâm mấy thứ đó nữa ?

– Chợt cảm khái thôi : Rất nhiều người trong đời chỉ có 0,1% thời gian là thật sự yêu một người nào đó 100%. Tất cả mọi người đều không thể chỉ yêu một người nào đó trong 100% thời gian của đời mình.

– Lắm chuyện.

Bì Tử bực bội ngửa cổ nốc một ngụm lớn, suy nghĩ giây lát rồi hỏi tôi giải thích thế nào.

– Chúng ta đều mong muốn sở hữu đối phương, nhưng lại quên mất rằng đối phương cũng muốn sở hữu mình.

Tôi thở dài.

– Giả bộ thanh cao !

Trà Sữa bưng khay đi tới, nghe thấy những lời tôi nói, bèn hằn học vặc lại một câu, sau đó đặt ly cocktail vừa pha xong lên trên, đi lại phía cô gái ngồi gần đó thân thiết chào hỏi, ôm nhau rồi hôn lên mặt nhau, sau đó thì khoác tay đi vào trong.

Trà Sữa chưa bao giờ lạnh nhạt với bất kỳ cô gái nào đến quán, cô nào cũng như cô nào, mới gặp lần đầu tiên đã như bạn cũ lâu năm, đây cũng có thể xem như một điểm đặc sắc của quán chúng tôi.

Khách đông dần lên, nhạc đổi thành bài “What A Wonderful World” của Luis Amstrong.

Bì Tử đột nhiên nghĩ ra một cách làm cho việc làm ăn khá khẩm lên.

– Còn nhớ hai cô đêm qua không ? Tớ thấy cũng được đấy, là một cách giải buồn rất hay. Hồi trước sao không phát hiện ra nhỉ ? Nếu chúng ta làm thành một quán bar phong cách … chắc chắn sẽ có đột phá.

Tôi nghi hoặc lắc đầu. Thực ra từ lúc mở quán đến giờ tôi chưa bao g