
ợi ích nhỏ trước mắt này có đáng là gì đâu?”
Ha ha, bây giờ cô đã hiểu thế nào là gậy ông đập lưng ông rồi. Cô nói những lời ấy chẳng qua chỉ là kế sách kể khổ, khiến Thẩm Mục Phạm thương hại mình, đồng thời bộc lộ điểm yếu chí mạng của mình trước mặt anh, khiến anh tin là có thể khống chế được cô.
Anh nói rất đúng, mục đích của cô không phải là tiền, nhưng nếu bắt cô chịu thiệt như vậy thì trong lòng cô lại thấy ấm ức.
Thấy cô cau mày, vênh mặt lên thở hổn hển thì Thẩm Mục Phạm cong môi cười, hỏi. “Thế nào? Nghĩ thông chưa? Bán hay không?”
“Không bán! Không được 40 triệu, tuyệt đối không bán!” Bạch Chi Âm nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Cùng lắm thì tôi đi làm vợ bé cho người ta. Tôi không tin với nhan sắc của tôi mà không hớp hồn được một ông già nào đó.”
Nghĩ đến việc cô sẽ đi quyến rũ mấy lão già kia, Thẩm Mục Phạm không khỏi nhíu mày lại, cánh tay đang ôm cô cũng bất giác siết chặt, giọng nói cũng trở nên lạnh như băng mùa đông. “Tôi sẽ chuyển 40 triệu vào tài khoản của cô.”
Hả? Tình huống gì đây? Sao anh lại nhượng bộ nhanh như thế? “Anh chưa thấy hàng mà?” Cô nhắc nhở rất hữu nghị.
“Cô chưa gan tới mức dám bán dồ dỏm cho tôi.” Thẩm Mục Phạm trả lời rất chắc chắn.
Câu này rất đúng. Chọc giận anh thì còn đáng sợ hơn là đắc tội với mười Bạch Phi Dương.
Thấy cô gật đầu đồng ý, Thẩm Mục Phạm nói thêm. “Nhưng tôi còn có một điều kiện nữa.”
“Anh nói đi, còn điều kiện gì nữa?” Đừng nói là một điều kiện, cho dù là mười điều kiện cô cũng sẽ bằng lòng.
“Nếu một ngày nào đó cô nhìn trúng ai thì phải cho tôi xem qua.” Thẩm Mục Phạm trầm giọng, nói.
“Tại sao?” Bạch Chi Âm thắc mắc.
Thẩm Mục Phạm liếc cô một cái. “Bởi vì cô gái mà Thẩm Mục Phạm tôi từng theo đuổi không thể có mắt thẩm mỹ quá kém được.”
Bạch Chi Âm nghĩ lại thì câu này cũng rất có lý. Nếu cô thật sự tìm một người quá tệ hại thì một mặt, người ta sẽ nói móc cô là mắt nhìn càng ngày càng kém, mặt khác sẽ cười Thẩm Mục Phạm lúc trước sao lại chọn một người không có mắt như thế.
“Được, tôi đồng ý với anh.” Cô mau mắn nói, lòng thầm nghĩ dù sao thì từ trước tới nay mục tiêu của cô cũng chỉ có một mình anh, điều kiện này không ảnh hưởng tới kế hoạch của cô.
Thỏa thuận xong, Bạch Chi Âm liền vui vẻ để Thẩm Mục Phạm bế lên xe, sau đó lái xe về nhà họ Bạch. Khi đến trước cửa, Thẩm Mục Phạm khăng khăng đòi bế cô vào nhưng bị cô vội vàng ngăn cản. “Đừng mà, bây giờ quan hệ của chúng ta là người theo đuổi và người được theo đuổi, không nên thân mật quá.”
Thẩm Mục Phạm đồng ý với cách nói của cô, nhưng lại rất lo cho vết thương của cô. “Chân cô vẫn ổn chứ?”
“Yên tâm đi, tôi không sao.” Bạch Chi Âm đẩy cửa xe ra, cẩn thận xuống xe, sau đó cúi người xuống, thông qua cửa sổ nói với anh. “Có thể cho tôi danh thiếp của anh không? Để tiện liên lạc.”
“Đương nhiên.” Thẩm Mục Phạm mỉm cười rồi lấy hộp đựng danh thiếp từ trong cái hộc gần vôlăng ra, rút một tấm đưa cho cô. “Cô gái mình theo đuổi chịu nhận số điện thoại của mình, như vậy là thành công bước đầu rồi.”
Bạch Chi Âm nhận lấy tấm danh thiếp, nhét vào trong túi xách, rồi nói hùa theo ý của anh. “Về đợi điện thoại của tôi đi. Nếu nhận được điện thoại của người mình theo đuổi thì chứng tỏ anh có cơ hội.”
Nói xong, cô vẫy tay chào anh, sau đó đỡ lấy bức tưởng, nhảy lò cò vào nhà. Mãi đến khi bóng dáng nhỏ nhắn ấy biến mất khỏi tầm mắt thì Thẩm Mục Phạm mới khởi động xe, rời khỏi đó. Có điều ngay cả anh cũng không phát hiện ra, từ nãy đến giờ, khóe môi của anh vẫn luôn mỉm lên thành một đường cong nhẹ.
***
Về tới nhà, Bạch Chi Âm vào phòng xem Bạch Thiên trước, dọn dẹp đồ chơi dưới đất, sau đó đắp chăn lại cho cậu rồi mới ra ngoài, đóng cửa lại. Vừa quay đầu lại thì cô đã nhìn thấy Bạch Vi Đức đang đứng ở cuối hành lang. Cô ngẩn ra, sau đó mỉm cười gật đầu với anh ta. Khi cô đang nghĩ rằng anh ta sẽ làm như không thấy nụ cười lịch sự của cô như thường ngày thì Bạch Vi Đức lại cau mày rồi bước tới, hơn nữa còn phá lệ, nói chuyện với cô. “Thế này là sao?”
Thấy anh ta cứ nhìn chằm chằm vào chân mình, Bạch Chi Âm vội giải thích. “Không cẩn thận nên bị trật thôi.”
Chân mày Bạch Vi Đức nhíu càng chặt hơn, dường như rất không hài lòng với câu trả lời này của cô, khiến cho Bạch Chi Âm rất bối rối. Không biết tại sao, cô tự nhận là có thể ứng phó được với mọi người trong nhà họ Bạch, chỉ có Bạch Vi Đức là không, bởi vì cô không thể hiểu được anh ta đang nghĩ gì.
Ở nhà họ Bạch, những người khác một là giống như Bạch Tiêu Vi, cực kỳ ghét cô, luôn nghĩ mọi cách để đuổi cô đi; hai là giống như Bạch Phi Dương, luôn muốn lợi dụng cô; ba là giống như cha cô, vẫn có chút yêu thương và quan tâm cô. Chỉ có thái độ của Bạch Vi Đức là khiến cô nhìn không thấu.
Nói anh ta ghét cô, thì anh ta chưa từng làm khó cô và Tiểu Thiên, thậm chí khi đám người Bạch Tiêu Vi ức hiếp bọn cô thì còn lên tiếng ngăn cản. Nhưng nếu nói anh ta tốt với cô, thì chưa đến mức đó. Bởi vì mỗi khi nhìn thấy cô là anh ta quay người đi mất, giống như trên người cô có bệnh truyền nhiễm gì nguy hiểm, lại gần một chút là sẽ bị lây. Về