
Bầy hạc
Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327133
Bình chọn: 8.5.00/10/713 lượt.
vốn hay cáu kỉnh khi thức dậy, hơn nữa tối qua còn náo loạn có chút không vui, nên chẳng cho anh vẻ mặt tốt gì.
Trước khi đi Từ Nghi vẫn hôn lên trán cô. Lúc đó Chử Điềm biểu hiện vô cùng cự nự, ra sức chui rúc vào trong chăn, không cho anh hôn, nhưng khi anh đi thật cô lại hối hận. Bao giờ cũng vậy, hễ hai người gây lộn hay cãi nhau, người đầu tiên khó chịu luôn là cô.
Chương 62
Hôm đó, Chử Điềm thật sự không muốn đi làm, liền viện cớ xin nghỉ bệnh một ngày. Ngủ bù đến khi mặt trời lên cao, nhận được điện thoại của Hà Tiêu gọi đến.
Hôm qua lúc ra ngoài dạo phố, cô để quên bộ quần áo trong túi của Hà Tiêu, Hà Tiêu gọi điện thoại đến hỏi cô khi nào đến lấy. Quả thật Chử Điềm không nhấc người dậy nổi, liền nói ngày khác. Hà Tiêu nghe thấy giọng nói của cô hơi là lạ, không nhịn được hỏi:
“Sao tiếng cậu nghe ỉu xìu vậy, bệnh rồi hả?”
“Không có.” – sợ bạn thân lo lắng, Chử Điềm xốc lại tinh thần nói đùa với cô ấy – “Tối qua Từ Nghi về nhà, bọn mình còn đánh nhau một trận, sao lại bệnh được.”
Hà Tiêu phì cười:
“Mình không tin Từ Nghi sẽ ra tay với cậu đâu, sợ rằng chỉ có bị cậu bắt nạt thôi.”
Nếu là bình thường, Chử Điềm đã sớm nói cô ấy thiên vị rồi. Nhưng hôm nay cô lại không phản bác, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, mãi lâu sau mới nói:
“Tiếu Tiếu, mình cảm thấy cậu nói rất đúng, đôi khi mình rất thích rảnh rỗi bới chuyện để làm.”
“Sao đột nhiên lại nói đến việc này?”
“Cũng không có gì. Cảm thấy đôi khi mình không biết thức thời, bất kể người khác có cần hay không, hoặc có muốn hay không, mình vẫn luôn hành xử theo ý nghĩ của mình. Trong mắt người khác, có thể mình là loại người quá nhiệt tình. Trước kia là đối với Từ Nghi, mình mặt dày mặt dạn đeo đuổi anh ấy như vậy, bây giờ là Mạnh Phàm… Nghĩ lại, mình thật sự không hiểu nổi mình đang làm gì nữa.”
Về chuyện của Mạnh Phàm, Chử Điềm từng tiết lộ một chút xíu cho Hà Tiêu biết, ít nhiều gì cô ấy cũng hiểu một chút. Thở dài xong, Hà Tiêu trấn an cô:
“Theo mình thấy, cậu thật đúng không thấy rõ như Từ Nghi. Anh ấy thông minh lại là người có chừng mực như vậy, đương nhiên biết phải làm sao mới là tốt nhất, cậu phải tin tưởng anh ấy, cần gì phức tạp chứ?”
“Mình không có không tin tưởng anh ấy…” – Chử Điềm không biết nên biểu đạt ý nghĩ của mình thế nào – “Chỉ là trên trực giác mình có chút bất an thôi.”
Tai hoạ ngầm này đã chôn xuống kể từ lúc cô bị viêm ruột thừa nằm viện.
Tuy lần ấy Từ Nghi cũng nói rõ với cô, nhưng suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng từ đó đến nay, cô có thể nhìn ra được, bất kể là anh, Mạnh Ngọc Hoà hay là Chương Hiểu Quần, thái độ cư xử trên chuyện này đều không phải là hết sức thản nhiên. Tuy không mâu thuẫn trên mọi phương diện, ngấm ngầm chứ không bộc phát, nhưng dường như có thể bị châm kíp nổ bất cứ lúc nào. Điều này làm sao có thể khiến cô an tâm chứ?
Hà Tiêu im lặng trong chốc lát, nói:
“Vậy cậu cũng không cần sợ, phải biết rằng bất cứ lúc nào Từ Nghi cũng sẽ che chắn trước mặt cậu. Anh ấy sẽ không để cậu bị tổn thương, trừ phi… anh ấy thật sự có gì đó với Mạnh Phàm.”
“Không thể nào.”
Theo phản xạ, Chử Điềm lập tức phủ nhận giả thiết này.
“Đã khẳng định vậy rồi cậu còn lo lắng gì nữa?” – Hà Tiêu cười – “Được rồi, theo mình thấy cậu đúng là lo sợ không đâu. Cậu không thể nào dự đoán được tất cả mọi chuyện xảy ra trong tương lai, đời còn dài mà, hiện tại sống vui vẻ là quan trọng nhất.”
Bị dạy dỗ một trận, Chử Điềm tức giận cúp điện thoại. Suy nghĩ một lát, cô lại cảm thấy lời nói của Hà Tiêu vô cùng có lý, người duy nhất có thể tổn thương cô cũng chỉ có Từ Nghi thôi. Anh là áo giáp của cô cũng là yếu điểm của cô. Nhưng cô lại chắc chắn anh không biết như vậy. Hiện tại người duy nhất khiến cô có thể tin tưởng không che giấu gì cũng chỉ còn mỗi mình anh.
Ngày hôm sau, Chử Điềm phải đến công ty từ sớm. Lão Lưu trưởng phòng gần đây rất có ý kiến với việc cô luôn đi trễ về sớm, không để tâm làm việc, cô không dám chểnh mảng tiếp nữa.
Phùng Kiêu Kiêu đến nơi trễ, đúng giờ mới vào văn phòng, nhìn thấy cô lập tức kêu lên:
“Người đẹp Chử đến rồi, sao mình có cảm giác một ngày không gặp như cách ba thu nhỉ.”
Chử Điềm cười khúc khích đáp lại:
“Lượn đi bà cô.”
Mở máy tính lên, Phùng Kiêu Kiêu khoanh tay quay người lại quan sát cô nàng:
“Mình thấy hôm nay khí sắc của cậu rất tốt, có phải tối qua chồng cậu trở về hóng gió không?”
Chử Điềm nghe thấy lời này lại có chút không vui:
“Hóng gió gì chứ, anh ấy như cậu thôi, đều là vì dân phục vụ, đừng làm như đang ở tù vậy có được không?”
“Được, được, được, mình sai rồi.” – Phùng Kiêu Kiêu khẽ vả miệng mình, kề sát vào cô nói – “Có điều Điềm Điềm, hôm nay quả thật trông cậu không giống với mấy ngày trước.”
Chử Điềm ừ. Đại khái nghĩ rõ một số chuyện, vứt đi gánh nặng trong lòng, cả người cũng theo đó nhẹ nhõm hơn nhiều. Dĩ nhiên lời này cô sẽ không nói với Phùng Kiêu Kiêu.
Liếc mắt ra hiệu với Phùng Kiêu Kiêu, Chử Điềm ôm một đống giấy tờ đứng dậy, cất bước nhẹ nhàng đi về phía văn phòng của lão Lưu.
Lúc ăn cơm trưa, Chử Điềm bất ngờ nhận được điện thoại của Từ Nghi, c