
Bầy hạc
Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327274
Bình chọn: 7.00/10/727 lượt.
ết hôn xong, gặp mặt ba mẹ một lần, có điều chỉ là nghi thức thôi. Từ Kiến Hằng và Tống Khả Như chưa từng nghe Từ Nghi nói muốn kết hôn, đột nhiên dẫn vợ về nhà, không cần phải nói cũng biết họ kinh ngạc đến nhường nào. Mà Từ Nghi thì sao, ngoại trừ giới thiệu tình trạng cơ bản của Chử Điềm, ba mẹ hỏi vấn đề gì khác đều không nói thêm một chữ.
Từ Kiến Hằng liền hỏi anh:
“Vậy cậu trở về là có ý gì?”
Chỉ nghe Từ Nghi hờ hững nói:
“Là báo với ba mẹ một tiếng, con sắp kết hôn. Tuy rất vội vàng nhưng con nghiêm túc.”
Một câu nói khiến Từ Kiến Hằng giận đến mức giơ tay cho anh một cái tát. Đối với Chử Điềm mà nói, cái tát kia như đánh vào mặt mình, cô cảm thấy đầu óc trống rỗng, đến khi cô ổn định lại tinh thần thì đã đi theo Từ Nghi rời khỏi Từ gia không quay đầu trở lại nữa rồi.
Bởi vì chuyện này, lúc gặp lại vợ chồng Từ Kiến Hằng và Tống Khả Như, Chử Điềm hơi lo lắng bất an, sợ họ không thích mình. Nhưng hai người lại biểu hiện như chưa từng xảy ra chuyện gì, đối xử với cô như người trong nhà. Dần dà Chử Điềm cũng hiểu ra, sở dĩ Từ Kiến Hằng đánh một cái tát kia hơn nửa là vì thái độ của Từ Nghi đối với họ trong chuyện kết hôn, mà không phải bản thân chuyện kết hôn. Cũng bởi vì chuyện đó, cô coi như hiểu được anh và ba mẹ không hề gần gũi. Nhớ ngày đó lúc ở Tứ Xuyên, cô bởi vì chuyện kết hôn còn ngồi ăn chung bàn với Chử Ngật Sơn. Mà Từ Nghi lại dường như không hề mong muốn ba mẹ anh tham dự vào.
Phó Dục Ninh cũng hiểu vì sao cô rối rắm như thế, bà rửa táo đưa cho Chử Điềm, cười nói:
“Thú vị không? Nhìn hai ba con nhà này cứ như xem kịch vậy.”
Chử Điềm không dám phát biểu ý kiến, cắn trái táo giòn. Nhưng nghe vậy, Tống Khả Như thấy không vui lắm:
“Em coi như đang xem kịch hả? Đương nhiên không phải là lão Cố và Tiểu Cố nhà em rồi.”
“Chuyện này oan cho em mà. Với lại, ở nhà bao giờ cũng là em đóng vai phản diện, lão Cố vai lương thiện, không đoàn kết đồng lòng đối ngoại như hai vợ chồng chị đâu. Xem đã ép con thành dạng gì kìa.”
Phó Dục Ninh đang nói lại cười lên. Tống Khả Như lườm cô em chồng chỉ giỏi cãi nhem nhẻm này, không thể nào đấu lại Phó Dục Ninh.
Ăn cơm trưa xong, ngồi thêm một lát rồi hai người từ biệt về nhà. Từ Kiến Hằng đã đi ngủ, Tống Khả Như không giữ họ lại lâu, chỉ dặn dò lái xe cẩn thận.
Chương 60
Trên đường trở về, trời đổ cơn mưa rào. Chử Điềm lái xe trong mưa, chạy chậm chạp. Từ lúc lên xe Từ Nghi chỉ im lặng ngồi ở vị trí lái phụ, nhìn đăm đăm ra màn mưa tầm tã ngoài cửa sổ. Lúc Chử Điềm có thời gian liếc nhìn thì anh đã ngủ rồi.
Giấc ngủ này thoáng chốc đã kéo đến tận chiều. Khi anh tỉnh lại đã là năm giờ. Từ Nghi mở mắt ra, nhìn trần nhà trắng phau, chỉ cảm thấy đầu nhức như muốn nứt. Tỉnh táo một lát mới ý thức được đây là phòng ngủ nhà mình. Nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên khung cửa sổ, anh hoàn toàn tỉnh lại, nhưng hơi lười biếng không muốn rời giường.
“Dậy rồi hả?”
Giọng Chử Điềm truyền đến từ phía bên, liếc mắt nhìn, anh phát hiện cô đang mặc bộ đồ ở nhà, dựa vào đầu giường nghịch điện thoại di động, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã. Ngay sau đó anh lại nhắm mắt, cất lên một chữ “Ừ” bằng giọng mũi.
Nhưng Chử Điềm nào dễ chịu qua quít như vậy, cô đặt điện thoại xuống, ngón tay nắm lấy vành tai Từ Nghi, xách lên nói:
“Tỉnh rồi thì đừng giả bộ ngủ nữa, nhanh dậy đi!”
Từ Nghi cầm tay cô đặt bên người:
“Đầu anh đau, nằm thêm chút nữa.”
“Ai bảo buổi trưa anh uống rượu nhiều như vậy.”
Chử Điềm nén nỗi giận đang trào đầy bụng, bởi vì Chử Ngật Sơn uống say về nhà hay nổi cáu lung tung, nên cô không bao giờ thích đàn ông uống rượu.
“Nhức đầu cũng đáng đời anh!”
Cô đưa tay kia chọc anh, nào ngờ Từ Nghi đột nhiên trở mình, ôm lấy eo cô.
“Vâng, anh đáng đời.” – anh rì rầm nói – “Nên đừng làm loạn, ngoan nào.”
Chử Điềm được trấn an nhẹ nhàng như con thú nhỏ xù lông, trong thoáng chốc không nổi giận nữa. Cô cúi đầu, đưa tay vuốt mái tóc ngắn ngủn hơi đâm vào tay của anh từ đỉnh đầu đến sau ót, động tác nhẹ nhàng khiến Từ Nghi cảm thấy cả người như bị điện giật.
Chử Điềm nhẹ giọng hỏi anh:
“Từ Nghi, hôm nay anh không vui à?”
“Không có.”
Anh đáp. Chử Điềm bĩu môi:
“Anh đừng hòng gạt em, vừa gặp chuyện liên quan đến ba mẹ là anh lại như người khác vậy.”
Từ Nghi không nói lời nào, bằng mức độ nào đó tương đương với cam chịu. Một lúc lâu, anh trở người lại, nhìn đôi mắt to trong veo đen láy của Chử Điềm trên đỉnh đầu.
“Nói đi!”
Cô sốt ruột thúc giục anh.
“Anh không có mất vui, chỉ cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.” – anh nói, cười nhẹ vô cùng – “Lúc trước anh về nhà ông ấy sẽ không như vậy.”
“Sẽ không thế nào cơ?”
“Sẽ không cụng ly với anh, sẽ không nhịn không được mà nổi giận với anh, sẽ không nói nhiều, cũng sẽ không gắng sức chứng minh mình vẫn chưa già như vậy.” – tiếng nói của anh gần như thì thầm – “Ngoại trừ cảm thấy đắc ý, anh còn nghĩ thầm tại sao ông lại như vậy. Nhưng ý niệm lại thay đổi, đúng vậy, anh đã sắp ba mươi tuổi, ông còn có thể trẻ được bao nhiêu.”
“Từ Nghi.” – Chử Điềm cầm ngược tay anh – “Mâu thuẫn giữa anh và gia đình không thể hóa giải sao?