XtGem Forum catalog
Bầy hạc

Bầy hạc

Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326300

Bình chọn: 9.00/10/630 lượt.

n đa khoa Quân khu, nhưng không gặp chị Mạnh Phàm nữa. Bởi vì anh không muốn khinh nhờn tình cảm của chị ấy đối với anh cả.”

“Điềm Điềm, những chuyện này anh chưa bao giờ nói với bất cứ ai khác. Anh từng nghĩ dù thế nào anh cũng là đàn ông, tất cả mọi chuyện đều phải chịu đựng. Thật ra thì trong lòng anh biết rõ, anh đang trốn tránh. Sợ nhớ đến quá khứ, bởi vì anh của thời trai trẻ tràn ngập lý tưởng kia sẽ khiến anh tự ti, anh đã từng đắm mình kia sẽ khiến bản thân anh chán ghét. Còn nhớ một câu anh đã từng nói với em không? Anh nói anh không đáng được em thích.” – anh thoáng ngừng lại, tuy chỉ là rất ngắn ngủi nhưng dường như cô nghe thấy âm thanh nghẹn ngào nơi cổ họng anh – “Điềm Điềm, đó chẳng phải là viện cớ, anh luôn luôn cảm thấy anh không xứng với em.”

“Ban đầu, lúc anh không có cảm giác với em, anh chưa từng nghĩ đến điều này. Nhưng càng về sau, ngay cả chính anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào, khi anh nghĩ đến khả năng anh và em ở bên nhau, anh mới ý thức được điều đó. Anh nghĩ anh không xứng với em, anh cũng từng tự nói với mình: Từ Nghi, thôi đi! Nhưng năm đó lúc anh đến Tứ Xuyên đón lính vẫn không nhịn được đến tìm em. Cuối cùng anh vẫn ích kỷ, bởi vì anh là kẻ tầm thường, anh cũng muốn hạnh phúc. Điềm Điềm…” – anh khẽ gọi tên cô lần nữa, tiếng nói ôn hòa trước sau như một, cô nghe thấy có chút muốn khóc – “Anh chính là như vậy, em có còn cần anh nữa không?”

Tiếng nói anh đột ngột dừng lại trong Weixin, xe cũng chậm rãi dừng ở bến cuối. Chử Điềm nhìn trận bão tuyết ngoài cửa sổ, cúi người lặng lẽ khóc nhưng ruột gan như đứt từng đoạn.

Chương 72

Trận tuyết này trút liên tục hai ngày hai đêm, mặt đường quả thật đóng một lớp dày. Ngày thứ ba tuyết ngừng rơi, không khí hết sức trong lành, ánh dương le lói trên rặng mây dày nặng cuối chân trời, rốt cuộc thời tiết đã có chút dấu hiệu chuyển thành quang đãng.

Sáng sớm, sư đoàn A đã bắt đầu bận rộn. Đơn vị nào cũng khí thế ngun ngút quét tuyết trong khu vực mình phụ trách. Tranh thủ lúc tập thể dục buổi sáng dọn dẹp hết tuyết đọng tại doanh trại, không chỉ quét dọn đường đi, ở giữa thao trường còn xuất hiện những người tuyết hình dáng khác nhau. Người không biết còn tưởng rằng có vị lãnh đạo nào đến kiểm tra nữa. Thật ra những chuyện này đều chuẩn bị cho liên hoan văn hóa quân doanh sắp đến.

Lần đầu tiên sư đoàn A tổ chức liên hoan văn hóa quân doanh, nên toàn thể binh lính đều rất tích cực, xắn tay áo lên nóng lòng muốn thử, đợi bữa sáng kết thúc ở võ đài trên thao trường. Những gia quyến tùy quân lại càng hưng phấn, bởi vì lãnh đạo sư đoàn phê chuẩn, nhằm khiến không khí sinh động, hôm tổ chức liên hoan văn hóa có thể mời người nhà đến quân doanh.

Lúc Từ Nghi đi vào nơi huấn luyện, cả văn phòng đang trò chuyện rôm rả.

Tham mưu Trương nói:

“Sư đoàn trưởng chúng ta nghĩ thế nào vậy kìa, tổ chức liên hoan văn hóa chi bằng cho tôi một ngày phép còn hơn.”

Tham mưu Vương cười anh ta:

“Thủ trưởng mưu tính sâu xa, người văn hóa thấp như anh có thể lĩnh hội được sao?”

Tham mưu Trương lắc đầu:

“Bản lĩnh trên mặt, vô cùng chú ý.”

Tham mưu Vương:

“Vô cùng chú ý? Có bản lĩnh thì đừng để vợ và con trai anh đến đây.”

Tham mưu Trương cười:

“Vậy sao được, tổ chức trao phúc lợi, dù cười trong đau khổ cũng phải làm mà?”

Tham mưu Vương còn định nói gì đó, nhìn thấy Từ Nghi đi vào vội giơ tay lên chào anh:

“Về khi nào thế?”

Từ Nghi khẽ mỉm cười:

“Tối hôm qua.”

“Kết quả chiến đấu thế nào?” – tham mưu Trương ân cần hỏi thăm, tinh mắt nhìn thấy vết thương trên cánh tay Từ Nghi, vội hỏi – “Xảy ra chuyện gì, còn bị thương hả?”

“Không có gì đáng ngại” – Từ Nghi giơ giơ cánh tay, hời hợt nói – “Vết thương nhỏ thôi.”

“Diễn tập kết thúc mới trở về, xem ra đại đội đặc chủng này không thành vấn đề gì rồi hả? Đồng chí Từ Nghi đội viên đặc chiến tương lai của quân ta?”

Tham mưu Trương kề sát vào anh, nói đùa. Từ Nghi đi đến máy nước nóng rót cốc nước, chẳng nhìn anh ta mà đáp:

“Thừa sức xử lý anh thôi.”

Tham mưu Trương cười ha ha:

“Xem cậu ngông cuồng kìa.”

Nhìn ra Từ Nghi không muốn nói chuyện nhiều, tham mưu Trương chuyển đề tài, hỏi:

“Từ Nghi, nghe nói cậu đã kết hôn rồi. Sao đây, hôm nay vị kia nhà cậu có đến không?” – anh ta vừa nói vừa nháy mắt với tham mưu Vương – “Mấy ông anh này còn muốn gặp đấy.”

Cánh tay Từ Nghi thoáng run lên, nước vừa rót đầy sánh ra một nửa, làm bỏng mu bàn tay anh. Khẽ nhăn mày lại, anh đặt cốc nước xuống, lấy khăn lông lau tay. Cánh tay đang bị thương, nên một tay khó tránh khỏi có chút bất tiện. Quay người lại, thấy tham mưu Vương và tham mưu Trương nhìn mình với ánh mắt lấp lánh nhiệt liệt liền nhớ ra vẫn chưa trả lời câu hỏi của bọn họ. Từ Nghi cười cười đáp:

“Không biết.”

“Không biết?”.

Hiển nhiên tham mưu Trương không tin, còn định hỏi thêm thì nghe thấy một tiếng còi quen thuộc vang lên. Hai vị tham mưu trong văn phòng bật dậy khỏi ghế, vội chạy đến bên cửa sổ nhìn ra, quả nhiên là tuyến xe khu gia thuộc đã đến. Họ chẳng quan tâm đến Từ Nghi nữa, kêu to con trai đến liền xuống lầu đón người.

Văn phòng