
Bầy hạc
Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 325700
Bình chọn: 8.00/10/570 lượt.
thì ra là vợ lính. Cô tóm lấy cánh tay Chử Điềm: “Điềm Điềm, có thể cho mình xem chồng cậu được không?”
Chử Điềm nheo mắt nhìn cô ấy: “Cậu đừng có ý nghĩ xấu xa. Anh ấy đâu phải là khỉ, xem cái gì mà xem.”
“Mình tò mò mà.” – Phùng Kiêu Kiêu cười híp mắt nhìn cô – “Mình chỉ muốn biết kiểu đàn ông gì mới có thể thu phục được cô gái như cậu. Chẳng phải là có ý xấu gì đâu mà, chỉ thuần túy là bởi vì cậu thôi.”
Chử Điềm vẫn không lay chuyển ý định: “Không được. Lỡ như bị những người khác trong công ty thấy lại bàn tán thì sao.” – Đừng nói là cô tự sướng, từ nhỏ đến lớn cô đã chịu không ít thị phi vì mình là người đẹp rồi.
“Cậu sợ bị bọn họ thấy à!” – Phùng Kiêu Kiêu cảm thấy buồn cười – “Để bọn họ nói đi. Nếu chồng cậu khí thế hơn người còn sợ gì không ngăn chặn được bọn họ, đến lúc đó nhìn xem bọn họ còn không biết xấu hổ nói như thế nào. Theo mình thấy là cậu nên thoải mái đi, hơn nữa cậu cứ che giấu như vậy nếu để chồng cậu biết thì anh ấy sẽ nghĩ thế nào? Không phải sẽ cảm thấy bởi vì anh ấy làm cậu xấu hổ nên mới không chịu để đồng nghiệp thấy hay sao?”
“Mình đâu có bao giờ nghĩ như vậy đâu.” – Chử Điềm vội nói, nói xong mới phát hiện mình đã bị bẫy, cô lườm Phùng Kiêu Kiêu – “Đồng chí nhỏ, không nhìn ra là cậu rất biết làm việc tư tưởng nhé.”
“Đương nhiên.” – Vẻ mặt Phùng Kiêu Kiêu đắc ý.
Chử Điềm vẫn chưa nhận lời, cô còn hơi do dự. Nhớ lại sáng nay lúc cô vừa ra đến cửa thì anh đã nói muốn đưa cô đi làm, nhưng cô lại từ chối vô cùng dứt khoát. Không phải Từ Nghi sẽ cho rằng cô chê anh ấy làm cô xấu hổ chứ? Trời ơi, chuyện này oan ức quá. Cô lúc nào cũng thèm muốn “nhan sắc” của anh hết đó. Cô chỉ không muốn cuộc sống riêng tư của mình trở thành đề tài cho người khác bàn tán thôi. Huống chi Từ Nghi còn là quân nhân, cho nên cô phải đặc biệt chú ý tới mức độ ảnh hưởng mới đúng.
Chịu đựng đến buổi trưa, Chử Điềm tìm một nơi không có ai gọi điện thoại cho Từ Nghi.
Bên kia bắt máy rất nhanh, tiếng nói hơi khàn: “Điềm Điềm, có chuyện gì vậy em?”
Anh gọi cô là Điềm Điềm. Nhất thời Chử Điềm cảm thấy tim mình đập rộn rã đến mức không đếm được nhịp. Cô kiềm chế cơn rung động này lại, hỏi Từ Nghi: “Anh đang ở đâu thế?”
“Anh đang ở ngoài.” – Anh nói.
“Không có mua quần áo chứ?”
“…” – Hình như anh cười – “Thủ trưởng đã ra lệnh cấm rõ ràng thế rồi, làm sao anh còn dám tự tiện hành động?”
Chử Điềm bị anh chọc cười: “Em muốn đi mua với anh mà, anh phải tin tưởng mắt nhìn của em.”
“Anh tin.” – Anh khẽ nói – “Sao giờ này lại gọi điện thoại cho anh, có chuyện gì à?”
“Cũng không có gì.” – Cô cắn cắn môi, nhìn cơn mưa phùn bên ngoài cửa sổ, khẽ chần chừ hỏi – “Buổi chiều anh có thể đến đón em tan sở không?”
Anh gần như không hề bất ngờ, ừ một tiếng: “Đổi ý rồi hả?”
“Đúng vậy đó, vì em tin tưởng anh.” – Cô gần như là nói rất khẽ – “Tin anh có thể ngăn chặn được.”
Lần này anh cười thật, chỉ vài tiếng nhẹ nhàng nhưng nghe hay vô cùng.
“Được, anh đi đón em.”
Từ Nghi cúp điện thoại rồi xuống xe, lúc này mưa phùn đã tạnh, anh kéo lại áo khoác, đi vào bệnh viện phía đằng trước.
Bệnh viện đa khoa Quân khu là bệnh viện hàng đầu ở thành phố B nên lúc nào cũng đông kín người, Từ Nghi băng qua dòng người chen chúc tại đại sảnh, đi thẳng vào khu viện điều trị lâu dài. Đây cũng không phải là lần đâu tiên anh đến nơi này, dù không thường xuyên nhưng cũng xem như quen thuộc.
Anh đi lên tầng mười, đến trước một căn phòng bệnh. Cửa phòng đang đóng, Từ Nghi gõ hai tiếng, thấy không ai trả lời liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào. Bên trong không có ai.
Từ Nghi cau mày lại, khẽ cất bước lui ra ngoài cửa. Vừa dợm bước đi tới phòng trực thì đúng lúc có một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi đến, hai người đối mặt với nhau. Người đó đang cởi khẩu trang, khi nhìn thấy anh đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui mừng kêu lên: “Từ Nghi.”
Người đến là Phương Triết, bạn học thời cấp ba của anh, tốt nghiệp đại học Y thành phố B, bây giờ đang làm bác sĩ chủ trị* tại bệnh viện này. Nhìn thấy bạn học cũ, Từ Nghi cũng rất vui, nói: “Lại gặp mặt rồi.”
(*) Bác sĩ chủ trị thấp hơn phó khoa một cấp.
“Có phải là không muốn gặp tôi…” – Phương Triết trêu ghẹo – “… ở chỗ này lắm hay không?”
Từ Nghi cười nhẹ, cũng không phủ nhận lời anh ta nói: “Tôi đến đây là muốn hỏi thăm tình hình của Mạnh Phàm. Tôi vừa qua phòng bệnh của cô ấy, không thấy ai trong đó cả. Hai bác cũng không ở đấy.”
“Có lẽ là ở vườn hoa.” – Phương Triết dẫn anh đi ra ngoài – “Trong khoảng thời gian này Mạnh Phàm không thích hợp ở trong phòng bệnh, có thể là do thời tiết càng ngày càng oi bức, cô ấy thấy khó chịu.”
“Xem ra không nên đưa cô ấy đến bệnh viện.” – Từ Nghi nói vu vơ, không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.
“Cậu nói câu này tôi thấy không đúng, bệnh tâm thần không phải là bệnh à?” – Phương Triết khẽ mỉm cười – “Hơn nữa hiện tại tình trạng sức khỏe cô ấy không tốt lắm, ở đây vẫn tốt hơn.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Ngoại trừ tinh thần của cô ấy ra, còn có bệnh tiểu đường dẫn đến máu bị nhiễm trùng. Cả tháng nay thường xuyên bị sốt, cơ thể bủn rủn mệt mỏi. Hai ngày nay mới dần chuyển