Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bất Diệt Truyền Thuyết

Bất Diệt Truyền Thuyết

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328663

Bình chọn: 10.00/10/866 lượt.

lẽ bản thân cô không tìm người gả sao?”

Kim Hinh buồn bã lắc đầu nói: “Tôi chưa tìm được người thật lòng thích tôi, dù sao cũng không cần người khác nuôi sống, cũng không muốn lập gia đình làm bà nội trợ…”

Thạch Thiên không khỏi có chút mừng rỡ, Kim Hinh không chỉ trưởng thành lẳng lơ, mà lại trời sinh quyến rũ, lực hấp dẫn rất là lớn đối với hắn, hắn cũng muốn giữ lại mối quan hệ này chỉ là sợ sẽ không thoát được thân, không nghĩ tới nàng lại có “chí nguyện hùng vĩ” không gả cho người khác, đây đúng là “cực phẩm” khó được, mặc dù độ tin tưởng bảo đảm của nữ nhân không cao, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với không có loại bảo đảm này, trong lòng thoải mái nhiều, đem nàng ôm chặt vào trong lòng, lại đảo thân đem nàng áp tới dưới thân, cúi đầu hôn trên môi đỏ như hoa của nàng. Đây coi như là cho Kim Hinh một đáp án hài lòng, Kim Hinh tức thời xúc động đem lòng ái mộ, phản ứng vui mừng, thân thể động lòng người lại bắt đầu thiêu cháy lên.

Thạch Thiên một cái đem cái váy ngắn siêu mỏng như tơ tằm xé tung, bên trong cái gì cũng không mặc, tay không có dừng lại, vuốt ve từng tấc toàn thân của nàng, mãnh liệt kích thích khiến Kim Hinh nhịn không được rên rỉ lên, lúc vuốt đến chỗ bí mật phía dưới, chỗ đó sớm đã tràn trề, Thạch Thiên cũng không do dự nữa, động thân đi vào cơ thể của nàng, chỉ chốc lát, trong phòng lại tràn ngập tiếng rên rỉ hưng phấn của Kim Hinh, lần này Thạch Thiên dịu dàng rất nhiều, nhưng lại càng lâu hơn…

Chương 49: Phục kích

Trời vừa sáng Thạch Thiên Thiên đã đi khỏi biệt thự Hạng Hồng đến trường học. Kim Hinh định lái xe đưa hắn đi nhưng cả tối qua đã bị hắn giày vò, ngủ không được đến hai tiếng đồng hồ, toàn thân mệt mỏi, không đứng dậy được, đừng nói đến lái xe đưa đi, chỉ có cách là từ bỏ. Thạch Thiên Thiên xuống lầu tiện tay lấy mấy cái bánh ngọt làm bữa sáng, vừa ăn vừa đi nhanh đến trường, chạy đến đoạn đường gần đến trường thì đi bộ từ từ, theo hướng cổng lớn vào trường.

Đột nhiên Thạch Thiên Thiên cảm thấy tim dập mạnh hơn, đúng lúc đó nghe thấy một âm thanh lạ “vèo” một viên đạn phía trước bay đến, mục tiêu là nhằm vào đầu của Thạch Thiên Thiên.

Trên sân thượng của một căn phòng cũ cách cổng trường Khoa học Kĩ thuật Long Loan khoảng 100m, Cương Điền Thái Lang đã ở trên đó mai phục hai tiếng đồng hồ rồi, quan sát động tĩnh con đường trước cổng trường, chờ mục tiêu xuất hiện. Cương Điền Thái Lang là sát thủ chuyên nghiệp của Yakuza Nhật Bản, Hội trưởng Hữu Điền Chân Quy lần này đã phái hắn đến Hongkong ám sát một học sinh cấp hai, hắn cảm giác như giết gà dùng dao giết trâu, không được vui cho lắm, nhưng Hữu Điền Chân Quy đã bố trí kế hoạch ám sát rồi, đây là thói quen của một tay sát thủ thường làm, và không quan tâm đối thủ của mình là người thế nào.

Từ “Đông Thắng” điều tra cho biết kẻ mà hắn muốn ám sát chính là một thiếu niên có võ thuật tên là Thạch Thiên, điều này đã làm cho Cương Điền Thái Lang có hứng thú, Cương Điền Thái Lang là hậu nhân phái Kinh Tâm Minh Trí Lưu giết người nổi tiếng của Nhật Bản thời kỳ Minh Trị, đối với võ thuật của Trung Quốc cũng có chút nghiên cứu, chiêu thức biến hóa của võ thuật Trung Quốc là không thục dụng, so với kiếm đạo của Nhật thì không chịu nổi một đòn. Hôm qua vừa đến Hongkong hắn liền xâm nhập bí mật vào nhà Thạnh Thiên, và chuẩn bị dùng Võ Sĩ Kiếm để ám sát Thạch Thiên. Nhưng đợi cả buổi tối cũng không thấy Thạch Thiên về nhà, hắn không muốn lãng phí thời gian, sáng sớm đã đi cổng trường mai phục, chuẩn bị dùng súng để ám sát Thạch Thiên.

Không ngờ tên tiểu tử này tối cũng không về nhà, đi học cũng đến muộn, Cương Điền Thái Lang ẩn trên trần nhà nhất cử nhất động đợi học sinh vào trường hết, nhưng vẫn không thấy Thạch Thiên, lại đợi gần nửa tiếng đồng hồ, khi chuẩn bị đi về, thì mục tiêu xuất hiện. Cương Điền Thái Lang sử dụng súng giỏi cũng không kém cầm đao chút nào, khoảng cách không đến 100m, không tính là xa, bọc kín để không cho âm thanh tiếng nổ của súng phát ra và nhằm thẳng vào đầu của Thạch Thiên mà bóp cò, theo thói quen hắn nhìn lại mục tiêu mà hắn ám sát, chuẩn bị thu súng đi về, nhưng lần này đột nhiên hắn thấy kinh sợ… thi thể đâu?

Chẳng lẽ chưa bắn sao? Việc này sao lại như vậy? Cương Điền Thái Lang liền cầm súng lên chuẩn bị súng bắn lại lần nữa, tìm mục tiêu hai bên đường, kì lạ không thấy mục tiêu đâu, con đường dẫn vào trường dài hơn 100m này, bây giờ là giờ lên lớp của học sinh, trên đường vừa rồi trừ Thạch Thiên ra không con ai khác, không thể nào nhìn nhầm được, làm sát thủ bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện kì lạ như vậy, Cương Điền Thái Lang toát mồ hôi lạnh. Bỗng một cánh tay vỗ vào vai Cương Điền Thái Lang, hắn cấp tốc xoay người lại, chỉ nhìn thấy một thiếu niên đang nhìn hắn cười, chính là mục tiêu mà hắn đang phục kích, Thạch Thiên, hắn sợ đến nỗi toàn thân lạnh toát, lông cũng dụng hết lên, trong lòng hoảng loạn với ý nghĩ: Hắn không phải là người… là ma…

Cũng khó trách vì sao hắn lại có ý nghĩ như vậy, từ lúc hắn nổ súng đến khi Thạch Thiên vỗ vai hắn, tính ra chỉ có vài giây,