XtGem Forum catalog
Bất chấp tất cả

Bất chấp tất cả

Tác giả: Cư Tiểu Diệc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325320

Bình chọn: 7.5.00/10/532 lượt.

sự mà nói ngay, nghe đối phương trầm mặc một lúc, cô suy nghĩ lại một chút, lúc này mới đem đầu đuôi mọi chuyện nói rõ ràng với anh.

Nhưng Tô Hiểu Mộc không ngờ, Cảnh Diễn không suy nghĩ lâu liền sảng khoái đồng ý, vừa đúng thời gian đó Tần Trăn trở về nước làm hôn lễ, bọn họ cũng coi là trợ giúp lẫn nhau rồi.

Cho tới bây giờ, cách xa nhau lâu như vậy, cô vẫn nhớ tình cảnh ban đầu bọn họ “Ước hẹn”, vì để cho cha cô tin tưởng, cô nhờ anh cùng cô chụp một tấm ảnh đặt ở trong ví tiền, mà anh rõ ràng rất không muốn chụp hình, nhưng vẫn phối hợp thỉnh cầu của cô, thật ra thì tim của anh chưa chắc lạnh như bề ngoài của anh, chỉ là anh giấu mình rất sâu.

Chính là anh có một loại năng lực, để cho cô không thể không đến gần tìm hiểu anh, yêu anh.

Tấm hình này chính là tấm hình chụp chung duy nhất trong mười năm.

Nhưng cô rất rõ ràng, khi đó bọn họ, chỉ là làm bộ rất mập mờ.

Tiếng “Pằng” rơi xuống, đèn sáng rồi, Tô Hiểu Mộc có chút không thích ứng nheo mắt lại.

Lăng Tử kỳ trầm mặc một hồi, hỏi cô: “Rồi sau đó thì sao? Hai người đùa giỡn quá hoá thật rồi hả?”

Tô Hiểu Mộc cười chua xót: “Không kém bao nhiêu đâu.” Cô không muốn nói rõ hơn, có một số việc, cho dù đã qua thật lâu, nhưng nhẹ nhàng nhớ lại, cũng sẽ là một vết thương gây đổ máu .

Lăng Tử Kỳ ngồi xổm xuống ở bên người cô, khẽ dùng sức vặn bung ra quả đấm nắm chặt của cô, lòng bàn tay đã bị móng tay bóp ra tia máu, anh thở dài, đau lòng bế cô ngồi ở trong lòng mình: “Thật là cô gái khờ.”

“Khi đó em cho là, anh ấy ít nhiều có chút yêu thích em. . . . . .” Cô vùi mặt ở trong lòng anh, âm thanh có chút yếu ớt.

Thật ra thì nàng và Cảnh Diễn ở bên cạnh nhau rất tốt, hơn nữa còn là anh, vẫn ở bên cạnh cô khi cô khó khăn nhất, cho đến khi xảy ra sự kiện kia.

Không trách được mọi người thường nói, nhân duyên cho tới bây giờ là do trời đã định trước.

Chương 6: Nhất Định

Ngày thứ hai lúc Tô Hiểu Mộc tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên ghế sa lon, mà Tử Kỳ nằm lệch ra tựa vào bên tay vịn lên, giống như vẫn còn đang ngủ say. Không ngờ bỗng dưng mình nói cả đêm, nhưng nói ra, người cũng thoải mái không ít.

Cô từ từ đứng dậy, tận lực đem động tác nhẹ nhàng hết mức, nhón chân lên đi tới cửa sổ bên kia phòng khách, gió nhẹ phía trước, ánh sáng ấm áp nhu hòa rơi vào trên người cô, thoải mái làm cô xoay xoay lưng, mắt cũng lười biếng híp lại.

Thật tốt, vừa một ngày mới.

Tô Hiểu Mộc đi đến phòng bếp làm hai phần ăn sáng, lúc cô trở ra, Lăng Tử Kỳ đã mặc áo khoác vào, hơi thấp đầu sửa soạn trước gương ở phòng khách, hình như cảm thấy cô đang chăm chú nhìn mình, anh cũng không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt nói: “Trí nhớ của anh bình thường chỉ dùng ở chuyện công việc.” Dừng lại một lúc lâu, mới đưa ánh mắt từ từ dời về phía cô, vừa cười cười một tiếng, “Cho nên em yên tâm, tối hôm qua nghe qua cái gì tất cả anh đều không nhớ rõ, hay là em cũng như anh, đem những thứ kia quên đi.”

Anh đứng thẳng người, đường cong gò má rất rõ ràng, sống mũi thẳng, vẻ mặt cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái, lời nói ra khỏi miệng không lúng túng, không chần chờ, nói như vậy cũng chỉ là vì tốt cho cô.

Tô Hiểu Mộc hơi ngẩn ra, ánh mắt lóe lên, ngay sau đó thoải mái mà gật đầu một cái, lập lờ nước đôi “Ừ” một chút, sau đó đem bữa ăn sáng dọn lên, mặt thoải mái mà nói: “Em làm bánh rán anh thích ăn, còn có sữa đậu nành, mau ăn nóng thôi.” Cái gì cô cũng hiểu, nhưng có thể quên cô đã sớm quên, bây giờ có thể làm cũng chỉ là làm bộ không nhớ rõ mà thôi.

Trong dự liệu, nụ cười bên môi Lăng Tử Kỳ biến mất, nhặt chìa khóa xe trên nóc tủ, theo lời của ô…, lắc đầu một cái nói: “Không ăn, anh phải chạy về bệnh viện, theo lịch có hai bệnh nhân.”

Trước khi anh đi, Tô Hiểu Mộc không nhịn được nói: “Cho dù bận rộn nữa. . . . . cũng nhớ ăn cơm đúng giờ.” Cũng không còn những lời khác nữa rồi.

Lăng Tử Kỳ đưa lưng về phía cô “Ừ” một tiếng, ngón tay dần dần thu hẹp, bước chân vội vàng rời đi, quyết tuyệt, không để cho mình mềm lòng chút nào.

Cứ như vậy, Tô Hiểu Mộc hướng về phía hai phần bữa ăn sáng ngẩn người cho tới trưa, cuối cùng một chút cũng không ăn, buổi trưa Tô Nghiêu từ trường học gọi điện thoại tới, nói rằng cuộc thi kết thúc, trường học của bọn họ được hạng nhất, ngày mai có thể trở về, tin tức này làm cho cô phấn chấn hẳn lên sau những ngày xuống tinh thần, dồn hết sức để dọn dẹp hết tất cả phòng trong phòng ngoài, nghênh đón tiểu kỵ sĩ trong sinh mệnh của cô trở về.

Nhưng lúc sửa sang lại tủ giày trước cửa, cô phát hiện hộc tủ trên nóc đặt thiệp mời màu đỏ, cô ngơ ngẩn, tiện tay mở ra, thì ra là thiệp mời đính hôn, nhưng tên của cô dâu chú rể rất lạ, cô cũng không nhận ra.

Cô điện thoại cho Lăng Tử Kỳ, là y tá nhận, nói anh đang đi họp, đến buổi tối trở về anh mới gọi điện thoại.

“Lúc này mới biết em tìm anh, có chuyện gì sao?” Anh tựa tại cửa sổ phía trước phòng làm việc , hai mắt mang theo vài phần trầm tĩnh nhìn không thấu .

Tô Hiểu Mộc mới vừa tắm xong, gương mặt bị khí nóng hong hồng hồng, cô cầm thiệp mời tinh xảo lại nhìn một lần, mới hỏi: “Ừ, anh có đồ rơi ở đây, anh tự mình tới