Polaroid
Bạo vương liệt phi

Bạo vương liệt phi

Tác giả: Ngạn Thiến

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326190

Bình chọn: 8.00/10/619 lượt.

hưng nàng không ngờ phiền toái cùng đại nạn đang tới.

Chương 036 – Gặp nam nhân ngoài ý muốn

Long Hạo Thiên ngồi trên ghế rồng chau mày, vừa rồi tại sao cái còi kia đột nhiên không thấy? Hay nàng đã sớm có chuẩn bị? Cho người chờ ở phía sau. Nhưng là nghĩ lại không có khả năng, nàng không thể đoán trước được sự việc xảy ra. Vậy cái còi kia rốt cuộc ở đâu? Mặc dù trong hoàng cung có nội ứng của hắn nhưng cũng không thể nhanh tay nhanh chân như thế?

Vài ngày sau.

“Nương Nương, sắc mặt của người đã tốt hơn nhiều, có muốn nô tỳ cùng người ra sân sưởi nắng hay không?” Tử Liên hỏi.

“Ừ, được.” Vân Yên gật đầu, nàng ở trong này ngây ngốc cũng đã lâu rồi.

Vừa ra đến ngoài chợt nghe thấy tiếng trống rung trời, còn có âm thanh hò hét của binh lính.

“Tử Liên, đó là gì vậy?” Nàng kỳ quái hỏi, hiện tại cũng không phải thời gian luyện binh. “Nương Nương, đó là Vương đang luyện binh, nghe nói Tôn Triều phương Bắc không chịu đầu hàng, Vương muốn xuất binh tiến đánh bọn họ.” Tử Liên đem tin tức mình nghe được thông báo cho nàng.

“Thật không?” Vân Yên quay đầu ra hướng phát ra âm thanh hỏi: “Vương đang huấn luyện bọn họ ở đâu?” Nghe âm thanh hẳn là ở trong hoàng cung. “Huấn luyện tại sân phía nam.” Tử Liên đáp.

“Dìu ta đến xem thử.” Vân Yên phân phó, nàng rất muốn được nhìn thấy thân ảnh cường tráng của những người lính. Nhưng trước đây nàng đều không có cơ hội.

“Nương Nương, người nào không được sự cho phép của Vương mà dám tới gần đó sẽ bị xử tử.” Tử Liên ngăn lại, giải thích.

“Vậy được rồi, ta ở nơi này nghỉ một chút, ngươi mau đi đi.” Vân Yên phân phó, nàng ta đi rồi, mình có thể đi xem trộm, xem Long Vương bách chiến bách thắng huấn luyện binh lính như thế nào.

“Nương Nương, vậy nô tỳ đi sắc thuốc cho người.” Tử Liên nói xong rời đi.

Vân Yên đợi nàng đi rồi mới đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra khỏi Tử Yên các, liền ngẩn người, hoàng cung lớn như vậy, nàng nên tìm thế nào? Mặc kệ, cứ đi theo hướng âm thanh truyền đến

Trên đường đi, may mắn người trong hoàng cung không biết nàng, có gặp cung nữ, thái giám cũng vội vàng đi qua. Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, nàng đi đến một bức tường rất cao, bọn họ hẳn là ở bên kia bức tường.

Nhìn đến bức tường cao gấp đôi mình, nàng không biết nên làm thế nào vượt qua? Trèo tường nàng không đủ lực, mà bên cạnh lại không có cái thang nào. Nàng chỉ có thở dài.

“Ngươi muốn trèo qua?” Một thanh âm phía sau vang lên.

“Ừ…” nàng theo bản năng gật đầu, đột nhiên cả kinh quay lại liền thấy một nam nhân cao lớn, khôi ngô đang đứng đó nhìn nàng chằm chằm. Cho đến khi nhìn rõ người mới tới nàng kinh ngạc hô lên: “Là ngươi…” Sao có thể là hắn? Hắc Ưng.

“Nhìn thấy ta vui mừng như vậy sao?” Hắc Ưng đáp, tay ôm lấy nàng bay lên trên cây. “Giờ đã nhìn rõ chưa?”

Vân Yên lúc này mới nhìn rõ bên ngoài là một sân rộng, có rất nhiều binh sĩ xếp hàng chỉnh tề ngay ngắn ở nơi đó. Tay cầm binh khí hô to khẩu hiệu làm phấn chấn lòng người. Long Hạo Thiên đứng ở phía trước tự mình chỉ huy, bộ dáng dị thường anh tuấn tiêu sái khiến nàng nghĩ tới phụ thân, tới ca ca, vẻ mặt trở nên ảm đạm.

Chương 037 – 038 – 039 – 040 – 041 – 042

Chương 037 — Làm nữ nhân của ta

“Không vừa ý sao?” Hắc Ưng nhìn ánh mắt nàng rũ xuống, đột nhiên hỏi. Vừa rồi rõ ràng ánh mắt nàng còn phát sáng.

Vân Yên lúc này mới phát giác mình đang gắt gao tựa vào ngực hắn, có chút không tự nhiên, vội giãy dụa: “Ngươi đưa ta xuống đi.” Nàng cũng không muốn Long Hạo Thiên nhìn thấy, lại càng không có thói quen tiếp xúc thân mật như vậy với một nam nhân.

“Ngươi không phải muốn xem hay sao? Vì sao phải xuống? Ngươi sợ à?” Hắc Ưng nhìn chằm chằm nàng.

“Không phải sợ, là… chúng ta cô nam quả nữ ở cùng một chỗ như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm.” Vân Yên nói, dù sao nàng cũng coi như là một phụ nữ đã có chồng.

“Hiểu lầm?” Hắc Ưng cười, tay giúp nàng vén mái tóc bị vướng vào nhánh cây, cúi đầu nói bên tai nàng: “Đã bị hiểu lầm rồi còn để ý chuyện này sao? Huống chi đó cũng không phải tội danh của ta, nhưng nếu hắn muốn định tội, ta sẽ khiến nó trở thành sự thật.”

“Ngươi muốn làm gì?” Vân Yên khẩn trương nhìn hắn, ánh mắt tà ác của hắn thật giống Long Hạo Thiên, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

“Ngươi nói xem.” Mặt Hắc Ưng cố tình ghé sát mặt nàng, tay ôm siết eo của nàng. “Ngươi đã cứu ta một mạng, vì ta mà suýt chút nữa đã bị hắn hành hạ đến chết. Ngươi nói xem, phần ân tình này ta có phải nên báo đáp?”

“Không cần, ta không phải muốn cứu ngươi, chỉ là trong lúc vô tình cứu ngươi mà thôi. Cái còi kia ta đã trả lại cho ngươi rồi, ta cũng không cần ngươi báo đáp. Ngươi đi đi…” Vân Yên cuống quýt giải thích, nàng không hi vọng tự tìm phiền hà cho chính mình.

“Ngươi lo lắng như vậy làm gì?” Nhìn mồ hôi chảy đầy trên mặt nàng, Hắc Ưng hoàn toàn không để ý lời nói của nàng, từ trong người lấy ra khăn lụa nhẹ nhàng giúp nàng lau đi.

“Đưa ta xuống đi.” Thân thể Vân Yên căng thẳng, nghiêm mặt giận dữ. Bởi vì đang ở trên cây, nàng mới không thể đẩy hắn ra. Đương nhiên, nếu hắn cố ý nàng có giãy dụa cũng không xong.

“Tức giận ư? Bộ dáng tứ