
ặt, ngươi đã một mực hiểu lầm ta sao? Dù sao thì ta cũng quen rồi.” Vân Yên nói, trong giọng nói của nàng không khỏi chứa vài phần ủy khuất.
Long Hạo Thiên lúc này mới để ý thấy, tuy rằng trong giọng nói của nàng thật thản nhiên, nhưng vẫn để lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng ưu thương. Ngẫm lại trước kia hắn quả thật đối với nàng không công bằng. Kỳ thật hắn cũng không muốn vậy, có điều hắn không thể khống chế được chính mình, không thể tiêu tan được loại hận thù đã khắc sâu vào xương cốt hắn, biết rằng đã khiến nàng phải chịu rất nhiều tổn thương. Khẽ kéo nàng đến trước ngực, hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhưng lại không nói gì, hiện tại hắn chỉ có thể bù đắp cho nàng bằng cái ôm này.
Vân Yên lẳng lặng để hắn ôm trong lòng, nàng có thể cảm nhận sự hối lỗi trong lòng hắn, sự bất đắc dĩ của hắn, hận thù của hắn, bi ai của hắn, bây giờ nàng đối với hắn không có hận chỉ có đau. Một nam nhân luôn tỏ ra lãnh khốc trước mặt mọi người bên ngoài, nhưng thật ra nội tâm hắn đã phải trải qua những dày vò như thế nào? Nàng đột nhiên rất muốn tiến vào nội tâm của hắn, cùng hắn chia sẻ những khổ đau, cho hắn sức mạnh cùng sự an ủi.
Nàng không khỏi rùng mình, nàng tự nhiên lại đau lòng thay cho hắn. Đột nhiên nàng nhận ra rằng, không biết từ khi nào nàng đã yêu thương hắn đến không còn thuốc chữa, yêu thương nam nhân vẫn tra tấn nàng. Tuy nàng không cam lòng, nhưng yêu vẫn là yêu, nàng không thể phủ nhận. Đột nhiên một ý nghĩ hiện lên trong đầu nàng, nàng phải giúp hắn quên đi quá khứ, quên đi mọi hận thù.
Có điều, hiện tại nàng phải làm gì? Chính là phải biết được quá khứ của hắn, giải đáp được khúc mắc của hắn cùng nữ nhân kia, trong lúc đó giữa họ đã xảy ra chuyện gì? Chỉ là nàng nên tìm đáp án bằng cách nào? Hắc Ưng, chính là người duy nhất, hắn đã nói sẽ không gặp nàng nữa. Vì Long Hạo Thiên, nàng phải gặp Hắc Ưng, bởi vì chỉ có hắn mới thật sự rõ ràng chân tướng trong quá khứ của bọn họ.
Chương 159 — Mở ra chỗ hổng
Vân Yên cầm thánh chỉ, trong lòng tràn ngập niềm vui, đi ra khỏi hoàng cung giao thánh chỉ cho ca ca, để hắn trở về Vân Triều trước
“Cha… Con đi rồi, Yên nhi sẽ chăm sóc cha, con sẽ sớm quay lại thôi.” Vân Dương nói.
“Ca ca. Muội biết rồi, huynh mang Vân La đi nhanh đi. Dù sao sẽ sớm gặp lại thôi.” Vân Yên cười cười, vừa ôm Vân La vừa nói: “Đi đường cẩn thận.”
“Tỷ cũng bảo trọng, Yên tỷ.” Vân La lúc này đôi mắt đã hơi đỏ lên, lưu luyến buông nàng ra, rồi mới quay đầu lên xe ngựa.
Nhìn theo bọn họ rời đi, Vân Yên lúc này mới quay lại đỡ Vân Hổ nói: “Cha, chúng ta đi vào thôi.”
“Yên nhi, con không phải nên quay lại cung rồi sao. Đừng quên thân phận hiện tại của con. Vẫn là mau về đi. Đừng lo lắng cho cha. Cha ổn mà.” Vân Hổ nói.
“Cha, con lưu lại Tiểu Thanh chăm sóc cha, có gì cha cứ sai nàng nói với con.” Vân Yên biết mình không thể không nghe lời của cha.
“Không cần, cha ở đây một mình cũng được. Con cứ để Tiểu Thanh ở lại chăm sóc cho con.” Vân Hổ cự tuyệt nói, trong hoàng cung này nàng cũng cần có một người đáng để có thể tin tưởng.
“Cha… Cứ để Tiểu Thanh ở lại đây đi, con cũng thấy yên tâm hơn. Bằng không bây giờ có quay về con cũng không thể yên tâm được.” Vân Yên nói, nàng cũng muốn có một người tâm phúc để chăm sóc cho cha nàng.
“Được rồi, được rồi, cứ để Tiểu Thanh ở lại đây đi.” Vân Hổ biết không thể lay chuyển được nàng nên chỉ có thể đáp ứng.
“Tiểu Thanh, ngươi cố gắng chăm sóc cha ta. Có gì ngươi cứ quay lại cung tìm ta.” Vân Yên phân phó
“Tiểu thư yên tâm. Nô tỳ nhất định chăm sóc lão gia chu đáo.” Tiểu Thanh đáp
“Ừ.” Vân Yên gật đầu, “Cha, con phải trở về rồi.”
“Đi đi.”
Trên đường hồi cung Vân Yên nghĩ lại chuyện của cha, cuối cùng cũng được giải quyết, đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Không khỏi nhớ đến chuyện muốn giúp Long Hạo Thiên tháo gỡ mọi thù hận trong lòng. Muốn vậy nàng chỉ có thể đi tìm Hắc Ưng.
Trở lại Tử Yên Các, nàng liền kêu Tử Liên đi ra ngoài, cầm cái còi thổi một tiếng, sau đó lẳng lặng chờ. Tuy hắn đã nói sẽ không gặp lại nàng, nhưng nàng vẫn muốn thử một lần.
Nửa canh giờ trôi qua mà không thấy hắn xuất hiện, nàng lại cầm cái còi thổi lần nữa, nàng muốn hắn biết nàng có việc gấp cần tìm hắn.
Lại qua nửa canh giờ nữa, vẫn không có ai xuất hiện khiến nàng không khỏi có chút thất vọng. Nhưng nàng vẫn cầm còi thổi thêm lần nữa, quá tam ba bận. Tuy nhiên, nếu lần này nữa mà hắn không xuất hiện, nàng cũng thật sự không còn hy vọng.
Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, vẫn không có lấy một bóng người, nàng nở nụ cười tuyệt vọng, hắn thực sự không xuất hiện, vậy nàng chỉ còn cách tự mình tìm hiểu xem thực sự đã xảy ra chuyện gì. Nàng hẳn là nên tìm hiểu bắt đầu từ người thân cận của Hoàng đế, chính là công công.
Công công vừa đi đến Tử Yên các liền thấy nàng đang ngồi uống trà, vội vàng hành lễ nói: “Nô tài tham kiến Nương nương, không biết Nương nương tìm nô tài có chuyện gì?”
“Công công vất vả rồi, cũng không có chuyện gì.” Vân Yên đứng lên cầm cái hòm bên người đã được chuẩn bị từ trước, đi đến trước mặt hắn nói: “Từ khi ta đến đây vẫn được công công chiếu cố mà vẫn chưa