
đói vậy.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bị đẩy tung ra, người bước vào chính là Vô Song công tử, đầu ngẩng cao, thái độ ngạo nghễ, kiêu hãnh, nhưng trên tay lại đang cầm theo một hộp cơm.
Vẫn khoác trên người y phục màu đen, sau lưng đeo hai thanh bảo kiếm.
Nhìn thấy bộ quần áo được chỉnh sửa của Ngũ Thập Lang, chàng liền nhíu chặt đôi mày, lạnh lùng nói: “Cởi ra!”
Ngũ Thập Lang tay ôm lấy ngực, mắt ngây ngô nhìn về phía chàng, vừa thẹn thùng vừa phẫn nộ nói: “Huynh thật là xấu quá! Huynh đừng có lại gần, nếu không, ta sẽ hét lên đấy!”
…Hoàn toàn đúng theo kịch bản thiếu nữ bị cưỡng ép.
“Cởi ra!”
Giọng điệu vẫn cứ lạnh lùng, kèm theo đó là đôi chút nộ khí. Thậm chí Lãnh Vô Song còn rút thanh kiếm phía sau lưng ra, chỉ về phía Ngũ Thập Lang.
Nước mắt lã chã, Ngũ Thập Lang lùi lại phía sau, sau khi chạm phải thành giường, cô tỏ ra vô cùng yếu đuối, ngã ngay lên mặt giường. Một tay giữ chặt lấy vạt áo, một tay chống trên giường, giọng nói dịu dàng, mềm mại vô bờ: “Đáng ghét, huynh dùng tay mà cởi, đừng có dùng kiếm… có được không… hả…?”
Chữ “hả” cuối câu ẩn chứa trong nó biết bao nhiêu tình ý, lại còn được kéo dài ẽo ợt, khiến cho toàn thân Lãnh Vô Song ớn lạnh, sởn gai ốc.
Xong! Chút nhẫn nại cuối cùng của chàng đã hoàn toàn cạn kiệt… Hàn khí mạnh mẽ toát ra từ cơ thể chàng, đôi tay cầm kiếm run lên vì tức giận…
Bởi vì quá tức giận, tâm trạng bị đảo lộn hết cả nên Lãnh Vô Song không hề nhận ra bên ngoài cửa sổ, có một đám người hiếu kì đang đứng chen chúc nhau, cười cười nói nói.
“Phu nhân, thiếu gia thật là vô cùng mạnh mẽ!”. Hộ vệ A đôi mắt long lanh, nắm chặt bàn tay, biểu lộ sự tán thưởng.
“Đúng là đàn ông đích thực!”. A hoàn B khuôn mặt đắm say, thầm thì ao ước: “Nếu thiếu gia bảo mình cởi, mình nhất định sẽ cởi rất nhanh.”
“Đây mới đúng là thiếu chủ Ngự Kiếm sơn trang của chúng ta”. Lão quản gia xúc động lệ rơi đầy mặt, cũng nắm chặt tay, biểu thị thái độ ủng hộ tuyệt đối hành vi lưu manh của Lãnh công tử.
Đại phu nhân vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói: “Vô Song, thằng bé này cuối cùng cũng đã trưởng thành.”
Cả đám người càng bàn luận lại càng sôi nổi, tâm trạng háo hức ngày một dâng cao. Thậm chí một người hộ vệ còn hứng khởi đứng bật dậy, vừa vỗ tay cổ vũ vừa bắc loa miệng, hét ông ổng: “Thiếu gia ơi, hãy mau hành động đi, để sơn trang chúng ta nhanh có thêm nam đinh mới!”
Đám hộ vệ đang ngồi nhất loạt đứng bật dậy, mặt mày hân hoan, vỗ tay như sấm để khích lệ thiếu trang chủ. Tiếng vỗ tay tưng bừng vang rộn khắp cả biệt viện Thiên Hạ.
Đúng là vô cùng náo nhiệt…
Ở trong phòng, Lãnh Vô Song cực kỳ tức giận, sắc mặt chuyển từ đỏ bừng sang tím tái. Trong hai mươi năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên chàng thực sự nếm trải mùi vị của hai chữ “suy sụp”.
Ngũ Thập Lang nằm trên giường, nhìn ra cửa sổ, cơ mặt không ngừng co giật. “Vô Song, huynh còn dẫn theo mọi người tới phá đám đêm động phòng sao?”
Lúc này, Lãnh Vô Song đã khôi phục được vẻ mặt thường ngày, không chút biểu cảm nhìn Ngũ Thập Lang, chẳng nói lời nào.
Tiếp đó, chàng giơ cao thanh kiếm Hùng Thanh…
Tay vừa hạ xuống, một dải áo của chàng bị chém lìa.
Chàng từ từ cúi xuống, nhặt mảnh vải lên, nho nhã buộc nó quanh mắt mình rồi bước đến chỗ Ngũ Thập Lang, lạnh lùng nói: “Để ta giúp cô!”
Bàn tay múa kiếm vèo vèo, chiếc áo khoác đang mặc trên người Ngũ Thập Lang nhanh chóng biến thành các miếng vải vụn, vương đầy trên người cô, trông vô cùng thảm thương.
“Lãnh Vô Song, ngươi là tên khốn kiếp!”. Ngũ Thập Lang ôm tay trước ngực, nộ khí xông thẳng lên đại não, cô bật dậy khỏi giường rồi xông tới, nắm lấy tay áo của Lãnh Vô Song rồi ngoác miệng khóc lớn.
Từ bé tới giờ, cô chuyên trị lấy việc chọc ghẹo người khác làm thú vui, hiếm khi phải chịu thiệt thòi, uất ức. Nhưng từ khi gặp Lãnh Vô Song, hết lần này đến lần khác, cô bị mất mặt trước rất nhiều người, thế nên lúc này, vừa xấu hổ vừa tức giận, khí huyết đảo ngược, toàn thân nóng bừng, cô khóc lóc thảm thương hơn tất cả những lần ăn vạ trước đây.
Bảo vật giang hồ – chương 4.6
Nghe thấy tiếng khóc, Lãnh Vô Song đưa tay kéo tấm vải che mắt mình xuống. Nhìn thấy Ngũ Thập Lang nức nở mãi không thôi, chàng bất giác ngẩn người ra.
Từ nhỏ, chàng cực kì ít tiếp xúc với con gái, những người phụ nữ mà chàng từng tiếp xúc chỉ có ba vị phu nhân cùng với mấy a hoàn trong phủ. Ba vị phu nhân ai cũng đoan trang, lễ độ, còn các a hoàn thì vừa kính trọng vừa nể sợ chàng, cho nên, chàng chưa từng thấy bất cứ người con gái nào ở bên cạnh mình nũng nịu, ăn vạ như Ngũ Thập Lang lúc này.
Nhìn Ngũ Thập Lang nước mắt lưng tròng, trong lòng chàng bỗng nhiên trào dâng cảm giác bất lực, không biết phải làm gì – một cảm giác trước nay chưa từng có.
Tuy rằng không biết phải làm sao, nhưng khi nhìn thấy đám người ngoài kia liên tục thò cổ vào phòng hóng hớt, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất không vui. Chàng liền quay người sang che chắn tầm nhìn của mọ