Bảo vật giang hồ

Bảo vật giang hồ

Tác giả: Tô Tố

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324955

Bình chọn: 10.00/10/495 lượt.

ộ kiếm pháp, ta vẫn còn đang chập chững bước đầu, ngay cả bao kiếm cũng chưa từng được động tới.”

“Tại sao lại như vậy?”. Ngũ Thập Lang tò mò hỏi.

“Chắc chắn có người không muốn huynh thực sự luyện được võ công”. Lạc Cẩm Phong thở dài.

Lãnh Vô Tình liếc nhìn Lạc Cẩm Phong, gật đầu rồi lạnh lùng nói tiếp: “Đích thực là như vậy, ta bái sư ba năm trời mà tất cả những gì học được chỉ là những thứ tầm phào. Có điều từ đó, ta không bao giờ còn phải uống thuốc, lấy máu nữa.”

Bảo vật giang hồ – chương 16.1

“Lẽ nào đã có người khác thay huynh gánh chịu những việc này?”. Đoạn Thủy Tiên cũng không nhẫn nhịn được, nói chen vào.

“Ừm…”. Lãnh Vô Tình nghiến răng, nở nụ cười đầy căm hận. “Đúng vậy, đến tận sau này, ta mới biết được chuyện đó. Thì ra mẹ ta đã gánh chịu tất cả cho ta. Bà v

ốn là người Miêu Cương, lúc nhỏ còn uống nước của Bảo Thiềm10, bảo vật trấn tộc của người Miêu Cương nên dùng máu của mẹ ta luyện thuốc độc sẽ tốt hơn vạn lần của ta.”

[1'> Con ếch đỏ.

Ngũ Thập Lang kinh hãi thét lên: “Thuốc độc?”

“Đúng vậy, là thuốc độc”. Lãnh Vô Tình khẽ mỉm cười rồi nói: “Chính là thuốc độc của người cha đáng kính của ta.”

“Là Lãnh lão trang chủ sao?”. Ngũ Thập Lang giật nảy mình, nhớ đến lão trang chủ của Ngự Kiếm sơn trang mà người người ca tụng, bất giác cảm thấy vô cùng kinh hoàng.

“Đúng vậy, chính là Lãnh lão trang chủ trí nghĩa vẹn toàn mà gi­ang hồ vẫn tán tụng”. Lãnh Vô Tình ngẩng đầu lên, bật cười thành tiếng, ánh mắt chứa đầy căm hận.

“Không phải ông ấy đã qua đời rồi ư?”. Ngũ Thập Lang thận trọng hỏi.

“Ừm, đúng là Lãnh lão trang chủ đã qua đời…”. Lãnh Vô Tình khẽ “hừm” một tiếng rồi nói tiếp: “… nhưng lão cung chủ của Bảo Thiềm Cung thì vẫn còn sống.”

“Vậy thì có gì liên quan đến Lãnh Vô Song?”. Ngũ Thập Lang nghe mãi vẫn thấy mơ mơ hồ hồ. liền lên tiếng hỏi câu mình muốn biết đáp án nhất.

“Đương nhiên là có quan hệ rồi”. Lãnh Vô Tình thở dài. “Bởi vì người đó tu luyện loại võ công thần bí của người Miêu, đến tầng sau cùng, cần có một loại thuốc dẫn, nhất định phải là máu tươi của con ruột mình, không phải ruột thịt thì không có tác dụng.”

Lần này, ngay cả Lạc Cẩm Phong và Đoạn Thủy Tiên cũng thấy ơn lạnh cả sống lưng, đồng thanh hét lên: “Loại võ công này thật quá tà ác!”

“Trong huyết dịch của ta có pha lẫn độc tố do ta tự điều chế. Ông ta đã thử dùng một lần, suýt chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma. Lần đó, ta thừa nước đục thả câu, nhân cơ hội đó nhốt luôn ông ta vào phòng gi­am dưới mặt đất”. Lãnh Vô Tình lạnh lùng bật cười rồi nói: “Ta cũng phải cho ông ta nếm trải cảm giác cô đơn, trống trải đến tận cùng đó.”

“Sau đó thì sao?”. Những chuyện kiểu này thể nào cũng có tình tiết tiếp tục, nếu không, tại sao lại xảy ra nhiều chuyện thần bí khác nữa? Ngũ Thập Lang thở dài một tiếng. “Đảm bảo là sẽ có chuyện gì đó xảy ra.”

Đôi mắt Lãnh Vô Tình bỗng trở nên u tối. “Ba ngày sau, đám thuộc hạ bẩm báo với ta rằng người đó bị tẩu hỏa nhập ma nên đã tự phát nổ, phá tung cả phòng gi­am dưới mặt đất đó.”

“Lại chết nữa sao?”. Ngũ Thập Lang kinh ngạc hỏi. “Lần này là thật hay giả?”

Cô xoa xoa cằm, vẻ mặt nghiêm nghị, tự mình trả lời: “Nếu ông ta thực sự đã chết thì sự việc sau đó đã không phức tạp như vậy. Máu tươi, máu tươi…”. Cô ngẩng đầu lên, như vừa bừng tỉnh.

Lãnh Vô Tình gật đầu rồi mỉm cười. “Đích thực là thế, người đã chết kia chắc chắn không phải là ông ta. Ở giữa mái tóc của ông ta có một nốt ruồi. Lúc trước, khi luyện võ, ta từng nhìn thấy một nốt ruồi thoáng ẩn hiện giữa mái tóc của ông ta. Có lẽ người cải trang đã không nghĩ tới đặc điểm đó.”

“Người chết không có sao?”. Ngũ Thập Lang trợn tròn mắt.

Lãnh Vô Tình gật gật đầu. “Không có. Tuy ông ta đã trốn được ra ngoài nhưng thân mang trọng thương, nếu không có máu của Lãnh Vô Song thì chẳng thể nào hồi phục được công lực.”

Ngũ Thập Lang nghiến răng nghiến lợi, tức giận quát lớn; “Cho nên, huynh đã phái người đi ám toán Vô Song?”. Cô tiến đến gần Lãnh Vô Tình, giọng nói vô cùng gay gắt: “Lãnh Vô Tình, nếu huynh ấy gặp chuyện gì bất trắc thì cho dù phải chết, ta cũng kéo huynh theo bằng được.”

Lãnh Vô Tình im lặng một hồi rồi thở dài. “Lẽ nào đến tận bây giờ, cô cho rằng Lãnh Vô Song vẫn còn sống sót sao? Đó là vực sâu ngàn trượng, vứt hòn đá xuống cũng chẳng nghe thấy tiếng vọng lại.”

Ý của câu này chính là: Lãnh Vô Song hoàn toàn không có khả năng sống sót quay về nữa!

Ngũ Thập lang nghiến răng, ánh mắt tràn đầy niềm kiên định, vững chắc như núi. “Huynh ấy nhất định không dễ dàng chết vậy đâu, bởi vì ta với huynh ấy là hai con người được số phận buộc chặt vào nhau.”

Cô nói với thái độ vô cùng kiên quyết như đang thuyết phục bản thân và cũng muốn thuyết phục mọi người xung quanh nữa.

Lạc Cẩm Phong liền cau chặt đôi mày, trong lòng nặng trĩu.

“Ta phải đi tìm huynh ấy. Ta chỉ còn một năm…”. Ngũ Thập Lang thở dài rồi bật cười. “Nếu trong khoảng thời gi­an đó vẫn không thể tìm thấy huynh ấy thì…”. Ánh mắt cô sáng lấp lánh, ẩn chứa trong đó sự quyết tâm bền bỉ. “…ta sẽ xuống suối vàng tìm huynh ấy.”

Đừng nói là suối vàng, cho dù là ch


Duck hunt